Chương 84: Ưu sầu

14 0 0
                                    

Đây là...đâu?

Phác Trí Nghiên mơ mơ màng màng mở mắt, đầu óc có chút choáng váng do say rượu. Nàng gắng gượng ngồi dậy, đưa tay xoa trán, sau khi thấy rõ cảnh vật xung quanh liền hốt hoảng.

Sao lại thế này...

Thình lình nàng trợn tròn mắt, bước xuống giường rồi nhanh chóng mở cửa phòng. Chứng kiến bầu trời u ám, cây hòe lớn màu xám xanh, thấp thoáng đằng xa là bức tường trắng với mái ngói to bản -- Đây chẳng phải là Minh Giới, nơi ở của mình đấy sao? Phác Trí Nghiên ngơ ngác một lúc lâu, biểu cảm khó tin trên mặt dần chuyển thành nỗi hoang mang. Nàng vội vã khoác áo choàng chạy ra ngoài, hướng về Tố Thần Cung.

Lúc đi ngang qua hành lang, nàng tình cờ chạm mặt tiểu thị nữ nội điện.

"Ôi chao, Phác đại nhân." Tiểu Khê đang bưng chậu đồng trong tay, trông thấy phương hướng nàng đi liền hơi hiểu ra, cười nói: "Phác đại nhân à, vương thượng đang ở trong Đông Các đấy ạ."

Vương thượng... là nói Ân Tĩnh sao? Phác Trí Nghiên chợt dừng bước. Mặt mày Tiểu Khê cong cong: "Đêm qua vương thượng đã đưa Phác đại nhân trở về, hiện giờ ngài ấy đang ngồi trong Đông Các phê duyệt công văn đó ạ."

Trở về? Vậy điều ước của mình đã thành hiện thực rồi ư... Phác Trí Nghiên khẽ thở gấp, nghe được tin này, đáy lòng mơ hồ kích động, nàng mừng rỡ gật đầu với tiểu thị nữ, sau đó lập tức đổi phương hướng. Đến khi tới Đông Các, nhìn thấy người ấy đang ngồi đằng kia, lúc này tâm tình mới nhẹ nhõm.

"Người... chịu trở về rồi sao, Ân Tĩnh." Phác Trí Nghiên nhẹ giọng mở miệng, âm điệu dè dặt đầy chờ mong.

Người bên kia ngừng bút, khẽ ngẩng đầu nhìn sang, nàng nhíu mày, lãnh đạm nói: "Phác đại nhân tìm bản vương có chuyện gì không?"

Câu nói uy nghiêm sặc mùi công việc, hoàn toàn xa cách, thậm chí còn xa lạ hơn lúc ở trên dương gian. Hóa ra... người này vẫn không chịu tha thứ cho mình sao... Đáy lòng Phác Trí Nghiên mất mát, giọng nói không khỏi tăng thêm vài phần khổ sở: "Ân Tĩnh, rốt cục phải mất bao lâu thì người mới..."

"Vương, sao người dậy sớm thế?" Chợt có âm thanh ngọt ngào vang lên, một nữ tử trẻ tuổi bưng khay đi vào.

Nhất thời Phác Trí Nghiên nghi hoặc, nữ tử kia mặc bộ y phục xanh biếc, áo lụa mỏng lộ nửa bờ vai, hoàn toàn không phải là trang phục dành cho thị nữ nội điện. Mà điều khiến nàng không ngờ tới chính là đối phương không hề hành lễ đã trực tiếp bước lên đài, đến bên án kỷ, đặt một chén canh lên bàn rồi lập tức sà vào lòng Ân Tĩnh, thân thể mềm nhũn như không xương, biểu cảm phong tình vô hạn.

Chuyện gì xảy ra vậy...

Đương lúc kinh ngạc, Ân Tĩnh đặt bút sang bên, đưa tay ôm eo nữ tử kia, cưng chiều nói: "Ái phi dậy rồi à? Sao nàng không ngủ thêm chút nữa đi?"

"Không có người ở cạnh, thiếp không ngủ được." Nữ tử nhõng nhẽo ôm cổ Ân Tĩnh.

...Ái phi?

Phác Trí Nghiên trợn tròn mắt chứng kiến cảnh tượng trước mặt, thoáng chốc đầu não ông ông, bên tai ù ù, đủ loại thanh âm ồn ào che phủ mọi thứ. Nàng phát hiện thân thể không nhúc nhích được gì, yết hầu khô khốc, một câu cũng không thốt nên lời.

Trong cơn hỗn loạn, Ân Tĩnh ngồi bên kia thong thả đứng dậy, nàng bưng chén canh bước tới gần Phác Trí Nghiên, lạnh lùng nói: "Phác Trí Nghiên, bây giờ Minh Giới không cần ngươi nữa. Uống xong chén canh này rồi qua cầu Nại Hà, tiến vào cõi luân hồi đi."

Ngữ điệu trầm lắng nhưng lại khiến màng nhĩ nàng nhói đau. Phác Trí Nghiên cắn chặt môi, yên lặng nhìn gương mặt xinh đẹp lạnh lùng trước mặt mình, hai hàng nước mắt lăn dài bên khóe miệng.

"Ân Tĩnh, ta hận ngươi..." Nàng nghẹn ngào, dần siết chặt hai tay, móng tay đâm vào trong da thịt.

Mặt trăng dần ngả về đằng Tây, trên chiếc giường gỗ trong căn nhà tre giữa rừng, người bị giày vò liên tục từ giấc ngủ chập chờn bực bội nhìn hai cái tay trước ngực mình, sắc mặt tái mét.

Cấu đau chết đi được...

Nàng chuyển mắt nhìn người bên cạnh, đôi mắt đối phương nhắm nghiền, hàng mi thanh tú nhíu chặt, tựa như gặp phải ác mộng vậy, khóe mắt ngấn lệ, biểu cảm khổ sở. Ân Tĩnh hơi lưỡng lự, định nhúc nhích thì mười ngón tay đặt trước ngực mình liền co lại.

---Ugh. Nàng hít sâu một hơi, sắc mặt càng thêm khó coi.

Làm sao bây giờ, muốn quăng nữ nhân chết bầm này xuống đất quá...

Ân Tĩnh tức giận đẩy hai móng vuốt trước ngực ra, chưa kịp thực hiện động tác tiếp theo thì đối phương thình lình mở mắt khiến nàng sợ hết cả hồn. Phác Trí Nghiên đẫm lệ kinh ngạc nhìn Ân Tĩnh, dần dần ánh mắt chuyển sang u oán, không cam lòng cùng căm hận.

Ân Tĩnh thoáng e sợ, nàng bất giác hơi lùi về sau, nhưng vẫn nỗ lực duy trì vẻ lãnh đạm: "Này này, nàng bị gì vậy... Sao tự nhiên nhìn ta như thế?"

Phác Trí Nghiên không nói gì, cứ thế nhìn Ân Tĩnh chằm chằm, chốc lát sau nàng xoay lưng đi.

...Hở? Ý gì đây... Ân Tĩnh chớp mắt nhìn bóng lưng gầy gò của người nọ, trong đầu đầy dấu chấm hỏi. Không lẽ thật sự gặp ác mộng, đến giờ vẫn chưa hoàn hồn sao?

Chứng kiến hành vi khác thường của Phác Trí Nghiên, sắc mặt Ân Tĩnh biến chuyển, không biết nên mở miệng thăm hỏi như thế nào, nàng ngần ngừ mãi không hành động. Mà lúc này có lẽ đã tới giờ Mẹo rồi, con gà tinh ẩn cư phía sau ngọn núi phụ cận bắt đầu gân cổ gáy như thường lệ, thanh âm the thé đứt quãng, cực kỳ khó nghe.

Tại nơi vang vọng tiếng kêu chói tai ít ai chịu nổi này, một ngày mới trên nhân gian lại tới, có điều Ân Tĩnh thấy hơi nhức đầu.

Nguyên nhân là sau buổi tối hôm qua, Phác Trí Nghiên trở nên kỳ quái không sao hiểu nổi, luôn dùng ánh mắt oán hận nhìn nàng. Mỗi khi đối mặt đều làm cho nàng nảy sinh cảm giác chột dạ, tựa như bản thân đã gây ra chuyện gì xấu hổ trái với lương tâm vậy. Nếu nàng cứ trầm mặc phớt lờ không để ý, kết quả là oán khí kia lại càng thêm trầm trọng, quả thực khiến nàng như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than.

Tình trạng này tiếp diễn đến gần trưa mới chịu giảm bớt được chút ít.

Giữa trưa, khí hậu quang đãng, từng cụm mây trắng bay trên nền trời xanh mênh mông. Nửa cánh rừng chuyển màu úa vàng, từng tán lá tung bay theo làn gió, cảnh sắc hoàn toàn khác biệt với Minh Giới, vừa quen thuộc vừa có phần xa lạ. Phác Trí Nghiên ngắm nhìn những đỉnh núi đằng xa, sau đó vén ống tay áo, chuẩn bị phơi đồ lên sào tre.

"Chút nữa muốn ăn gì?" Một lúc sau, chợt nàng nhẹ giọng hỏi.

Người ngồi trên ghế mây bên cạnh nghe vậy liền khép sách lại, nhưng không trả lời mà là suy tư nhìn bạch y mỹ nhân, thần sắc cũng không được tự nhiên. Nàng đứng dậy định giúp Phác Trí Nghiên một tay, nhưng bị mỹ nhân trừng mắt khiến nàng sợ rụt cả người, đành đứng im tại chỗ, thuận tiện liếc nhìn cánh tay trắng nõn có phần bóng loáng dưới ánh mặt trời của đối phương.

Qua hồi lâu, Ân Tĩnh nhỏ giọng nói: "Dùng phép là được rồi, không cần phải lằng nhằng như vậy, hay...để ta làm cho?"

"Pháp lực của em yếu nên không muốn lãng phí nó." Phác Trí Nghiên đạm nhiên trả lời, nếu nghe kỹ thì có thể nhận ra trong đó chứa đựng vài phần oán trách. Sau khi treo xong áo choàng xanh lam nhạt lên sào, nàng nhẹ nhàng giũ ra, đồng thời dịu dàng nói: "Huống hồ... có thể tự mình giúp người yêu nấu cơm giặt quần áo, thật ra lại rất hạnh phúc. Người có hiểu không?"

Tiếng thở dài khe khẽ vang lên, một luồng gió thổi lướt qua khiến làn tóc đen bên vai tung bay, hương thơm thoang thoảng. Bạch y mỹ nhân nghiêng đầu nhìn sang, bên môi thoáng nở nụ cười, mi mục như họa, tại nơi ngập tràn ánh nắng càng khiến nàng xinh đẹp đến thoát tục, nhưng cũng mang theo vài phần ưu sầu.

Vô số hạt bụi lơ lửng trong không khí cũng phản chiếu ánh sáng, điểm xuyết xung quanh, hệt như những vì sao.

Chói mắt quá... Ân Tĩnh chớp chớp đôi mắt có phần khô khốc của mình, cố kìm nén sự xúc động trong lòng, nhưng nàng vẫn không sao trấn định được cảm giác ấm áp lan tràn khắp châu thân. Vì vậy nàng đổi bước, đứng dưới bóng cây.

Phác Trí Nghiên khom lưng cầm một bộ y phục khác từ trong thùng gỗ, trong lúc phơi lại quay đầu nhìn Ân Tĩnh thêm lần nữa, hỏi lại: "Chút nữa người thích ăn gì, em nấu cho."

Ân Tĩnh rũ mắt, mãi mới phun ra hai chữ: "Tùy nàng."

Phác Trí Nghiên cất thùng gỗ, sắc mặt vẫn bình thản, nàng chậm rãi hướng về phía sân sau, đến khi rẽ ngang vào trong nhà, lúc này mới lộ dáng vẻ bi thương. Nàng biết Ân Tĩnh vẫn không muốn ở cạnh nàng. Bất kể là đêm hôm qua hay hiện tại, thái độ kháng cự của đối phương khiến nàng đau đớn âm ỉ, nhất là sau cơn ác mộng kia, nàng càng thêm lo sợ, đến tận bây giờ đáy lòng vẫn bức bối không thôi.

Phải làm sao đây. Lẽ nào Ân Tĩnh thật sự không muốn về bên mình nữa sao... Bạch y mỹ nhân vào phòng bếp, cầm khúc măng đã được rửa sạch từ sáng, nàng đặt lên tấm thớt rồi dùng dao thái mỏng. Trong lúc xắt măng, nàng lại thất thần.

Thật ra trông thì tỏ vẻ lãnh đạm, nhưng trái tim nàng ấy đập rất nhanh.

Đối phương vẫn bài xích với mình, liệu có phải là do thay lòng không? Sau này... biết đâu nàng ấy sẽ thích nữ tử khác, giống như trong giấc mơ đó?

Phải rồi, Ân Tĩnh tuyệt vời như vậy, chẳng lẽ lại không có nổi một hồng nhan tri kỷ nào suốt trăm ngàn năm qua ư? Trừ Hiếu Mẫn Thần Quân, không chừng còn rất nhiều người khác mà mình không biết nữa...

Đáy lòng Phác Trí Nghiên tràn ngập sự bất an, càng nghĩ càng sợ hãi. Đột nhiên nàng thấy nhoi nhói, lúc cúi đầu nhìn xuống thì phát hiện ngón trỏ bị cắt đứt, dài chừng một tấc, máu chảy thành từng giọt lên tấm thớt. Nàng ngây ngốc nhìn vết thương trước mặt, quên mất mình phải làm gì.

"Phác Trí Nghiên, sao còn đứng ngây ra đó? Nhanh cầm máu đi!!" Ân Tĩnh bước vào, thấy thế liền nhíu mày. Nhưng mãi vẫn không thấy đối phương phản ứng gì, vì vậy nàng bực bội đến gần, kéo bàn tay bị thương kia nhúng vào nước, tỉ mỉ rửa sạch sẽ.

"Mau dùng linh lực chữa lành vết thương ngay." Ân Tĩnh dùng giọng điệu ra lệnh.

Phác Trí Nghiên nhìn Ân Tĩnh chằm chằm không chớp mắt, làn thu thủy khẽ rung động, vừa mừng vừa tủi: "Em cứ nghĩ người sẽ không bao giờ quan tâm em nữa chứ."

Ân Tĩnh mất tự nhiên nói: "Chỉ là ta không thích kiểu người bộp chộp vụng về trong nhà mình thôi."

"Đúng vậy... bộp chộp vụng về." Bạch y mỹ nhân cười buồn bã. "Ân Tĩnh à, người biết không? Hiện giờ người đang giày vò hành hạ em đấy, mỗi khi không thấy người đâu, em sẽ hoảng loạn, lo lắng không yên, nhưng khi thấy người thì lại càng căng thẳng, sợ hãi... Em sợ phải nhìn biểu cảm chán ghét trên mặt người, sợ người kiên quyết đuổi em đi, kết quả là em trở nên bộp chộp vụng về, làm gì cũng không nên thân."

Phác Trí Nghiên cúi đầu nói, vành mắt chua xót.

Vết thương trên tay dần dần khép lại, nàng rũ mắt: "Nhưng mà... bây giờ người không chỉ hận mà còn khinh thường em nữa. Trong mắt lẫn trong lòng người đã không còn vị trí dành cho em rồi."

Ngoài cửa sổ, làn gió nhẹ thổi, vang lên từng tiếng soàn soạt nho nhỏ. Bóng cây đung đưa, từng điểm sáng loang lổ trên mặt đá, không khí yên bình nhưng lại ẩn chứa cảm giác áp lực.

Ân Tĩnh trầm mặc, nàng im lặng rũ mắt xuống. Sau đó dời tầm nhìn đi chỗ khác, trút cải thìa vào trong chậu nước, bình thản nói: "Để ta giúp nàng."

Trong phòng chỉ còn lại tiếng nước chảy róc rách, hai người cùng đứng bên bếp lò, cách nhau chỉ bằng một bước chân, vậy mà phảng phất như rất xa xôi, xa đến nỗi không biết được đối phương đang nghĩ gì, không biết phải làm sao để thu hẹp khoảng cách.

Phác Trí Nghiên buồn bã cắn môi, trên mặt lộ vẻ thất vọng. Nàng rất muốn hỏi đối phương rốt cục có yêu mình hay không, nhưng lại không dám mở lời, nàng sợ mình sẽ phá hỏng sự gần gũi nàng vất vả lắm mới có được. Giờ khắc này đáy lòng nàng bất an, đan xen nỗi uất ức bị dồn nén cực hạn.

Đến khi không kìm nổi nước mắt, nàng mới bối rối xoay người, khàn giọng nói: "Em cần ra ngoài một lát."


[BHTT - Cover Eunyeon] Chẳng thà uống chén mạnh bà thangNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ