Chap 2

710 96 4
                                    

- Haiz những tên này rõ ràng là không có cửa xứng với tôi mà sao anh có thể đưa vào đây được chứ. Kẻ thì ăn chơi, kẻ thì vô dụng, kẻ thì đẹp đến độ cũng không phải biết có phải đàn ông hay không, mặt mày son phấn nhìn không ra gì hết.

- Tổng giám đốc à đây là tấm thứ 38 rồi đó, anh toàn tìm những người có gia thế cho em, với lại tướng mạo còn tuấn tú, người xấu nhất cũng đẹp hơn anh, cũng không gọi là tầm thường, không muốn nói là quá xứng.

Ningning ngán ngẩm nhìn một lượt từ trên xuống dưới Hino rồi bĩu môi nói.

- Đẹp hơn anh thì vẫn chưa đủ. Anh biết tính tôi mà, đâu cần người có gia thế, kẻo lại không xem tôi ra gì, người đảm đang nhu nhược một chút, ít ra còn có thể sai khiến.

Bị tạt cho một gáo nước lạnh nhưng Hino vẫn giữ nụ cười nhiệt tình trên gương mặt.

- Không sai không sai, em nói gì cũng đúng. Anh lập tức tìm cho em một vài cậu ấm khác.

- Thôi không cần nữa rồi. Cậu ấm gì chứ ? Tôi mới là không cần. Đám đàn ông chẳng ai tốt cả.

Hino kế bên gương mặt đã trông méo mó vô cùng. Ningning nhận thấy vẻ mặt khác thường của cấp dưới liền bào chữa. Chỉ có điều cách thức không hiệu quả cho lắm.

- À tôi không nói anh, tôi chỉ nói đám đàn ông thôi.

- ....

Gáo nước lần này trông có vẻ lạnh hơn gáo trước, vả lại còn có một chút mằn mặn, có một chút châm biếm, một chút gì đó sai sai không tả được.

- À phải rồi tổng giám đốc, chiều nay có một cuộc gặp đối tác bên công ty xây dựng SC lúc 2h30

- Được rồi, anh sắp xếp thời gian và chuẩn bị xe cho em, em đi họp đây.

- Được rồi...à mà...

- Sao ?

- Ông chủ SC đó theo anh tìm hiểu thì không cho là khó tính nhưng yêu cầu của ông ta đôi khi hơi quá phận và tạo cảm giác không mấy dễ chịu cho đối tác, xem ra chiều nay em mệt mỏi rồi.

- Người ta không coi sắc mặt của em thì thôi cớ gì phải xem sắc mặt người khác ?

- ....

Khi Ningning đi khuất bóng, Hino ở lại gãy cằm suy nghĩ là vị đại tỷ này có phải đã đạt đến cảnh giới xem người chẳng khác gì không khí hay không. Anh nên cảm kích vì trong mắt vị đại tỷ này anh còn tồn tại.

.

.

Sáng sớm vừa mới thức dậy, Aeri đã nhanh chóng làm bữa sáng lắp dạ dày rồi thay một chiếc áo sơ mi màu hồng nhạt, mặc chiếc quần jean đen cho hai tà phía trước vào quần trông rất thanh lịch. Mái tóc thì được buộc cao lên rất khỏe khắn, đeo balo vào và bước ra khỏi nhà đi bộ đến chỗ làm. Không phải vì không có tiền mua xe mà là vì nhà cũng không xa chỗ làm lắm và cô cũng muốn đi bộ để rèn luyện sức khỏe. Sau này vẫn có thể nhờ vả sự rèn luyện bây giờ.

Nơi Aeri làm việc là một quán coffee có tiếng ở trung tâm thành phố, tên quán là aespa. Như tên gọi, nội thất trong quán màu chủ đạo là màu aurora tạo nên một phong cách hết sức hài hòa. Khách hàng chủ yếu ở đây những nhânviên công sở và những vị khách tai to mặt lớn đến để bàn chuyện làm ăn. Vì đây cũng là một quán cao cấp nên căn bản những người tầm thường khó có thể vào được.

lớn đi rồi yêu [ningselle/gining]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ