[Meanie] Draw my heart

435 57 0
                                    

- Tiền bối ơi, cho em mượn bảng màu kia được không ạ?

Nghe tiếng gọi thỏ thẻ, Wonwoo ngừng tay vẽ. Cậu nhóc Mingyu, kém anh một tuổi, cùng câu lạc bộ vẽ trong trường Đại học, đang dịu dàng nhìn anh với ánh mắt long lanh tựa chú cún con.

Wonwoo mỉm cười gật đầu, anh cầm bảng màu lên, bước sang chỗ cậu nhóc đang ngồi khoanh chân miệt mài vẽ nốt cái banner màu hoa anh đào.

- À, Mingyu thuận tay trái nhỉ?

Cái bảng màu chưa kịp đặt xuống đất đã được nhấc lên lại, anh vòng qua bên trái cậu đặt xuống ngay cạnh chân.

- Dạ, em cảm ơn tiền bối.

- Không có gì... Mingyu sắp xong cái này chưa? Xin lỗi em nhé, tự dưng dí deadline quá.

- Dạ không sao mà.

Wonwoo ngồi xuống bên cạnh, anh hơi rướn người nhìn tác phẩm của Mingyu nãy giờ. Câu lạc bộ vẽ đảm nhận khâu trang trí cho prom Valentine sắp tới của trường, mà nãy thầy hiệu phó gọi điện cho anh bảo có mấy thứ cần vẽ gấp. Anh kiếm mãi mà chẳng thấy ai còn ở trường, may sao bỗng vớ được nhóc Mingyu ở lại trường muộn chơi bóng rổ. Vậy là hai anh em ngồi lại phòng vẽ, tới giờ cũng sắp 9 giờ tối.

Chẳng biết hành động vô tình hay hữu ý đó của anh làm Mingyu thấy xốn xang. Bờ vai anh chạm khẽ lên vai cậu, cái mùi hương thoang thoảng từ người anh toả ra dễ chịu tới lạ. Mingyu lén nhìn sang, ở một khoảng cách rất gần cậu là đôi môi nhỏ nhắn, phớt hồng, hàng mi cong đang khẽ rung rinh. Từng chút đường nét của anh cũng đều xinh đẹp, và tất thảy chúng khiến Mingyu nghe lòng mình đang thổn thức.

Cậu cũng chẳng nhớ mình đang thích thầm vị tiền bối khoá trên, chủ nhiệm cái câu lạc bộ vẽ này từ bao giờ nữa. Chỉ biết cái dáng người gầy gầy cao cao của anh, qua ngày qua tháng cứ in hằn lên tâm trí của cậu, lên cái trái tim trăn trở của một người vụng về mới biết yêu. Mingyu cao hơn anh một chút, và cậu từ rất lâu vẫn luôn thèm được một lần vòng tay ra ôm lấy người đó vào lòng, để mái tóc xoăn tự nhiên của anh khẽ mơn man lên môi cậu, để cậu được khẽ khàng đặt tay lên vòng eo nhỏ, mà thầm thì bên tai anh mấy lời ngọt ngào mùa xuân.

Wonwoo sinh vào giữa mùa hạ, nhưng lại dịu dàng như cánh hoa anh đào tháng tư của cậu. Anh chưa bao giờ chối từ một cái ánh mắt con cún long lanh của nhóc em hậu bối, chưa từng hết nhẫn nại khi ngồi chờ cậu vẽ xong một bức tranh màu nước, mà thi thoảng sẽ cúi xuống chỉ cho cậu chỗ này phải sửa ra sao... Anh cũng chưa từng tiết kiệm một cặp mắt hấp háy mỗi khi trông Mingyu tấu hề cho cả câu lạc bộ, và cũng chưa từng keo kiệt một nụ cười bừng sáng hướng về cậu nhóc hậu bối cao kều.

Tất cả những thứ lặt vặt của Wonwoo đều được Mingyu nhớ kĩ lắm, cậu viết hết thảy những điều nhỏ nhắn của anh lên mấy tờ giấy note vàng ươm, dán nó chi chít xung quanh trái tim mình. 

Như ngay lúc này đây, Mingyu thầm nghĩ, quả là quyết định ở lại trường thật sáng suốt. Để cậu được có cơ hội tận hưởng không gian riêng với anh như lúc này. Mingyu luôn có thói quen chờ anh đi ra khỏi trường rồi mới lon ton về nhà, vậy nên hôm nay đứng chờ mãi chưa thấy bóng anh đâu, cậu mới sốt ruột té qua sân bóng rổ giết thời gian một mình. Ai dè là anh bận thật, mà cũng ai dè là anh lại sốt sắng chạy tới nhờ cậu ngồi vẽ nốt mấy cái banner cùng anh.

Vụn vặt OTPNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ