[Meanie] All I want for Xmas is you

439 49 5
                                    

- Cái quái quỷ gì thế này. - Mingyu lầm bầm trong họng, không giấu nổi sự bực tức dẫu cậu đang ở nơi đông người.

Đêm nay là Giáng sinh, lẽ ra rằng tối nay cậu sẽ hân hoan đi chơi, đi chụp ảnh, ăn uống các thứ bên bạn bè gia đình như bao người khác. Nhưng kìa, Mingyu đang kẹt trong cái tình huống gì thế này cơ chứ. Cậu đã phải lủi thủi đón Giáng sinh một mình ở một quán cà phê nào đó vớ được trên đường rồi, chọn món xong mới nhận ra quên đem theo ví. Quán cũng không có thanh toán qua quét mã hay gì hết, một là tiền mặt, hai là thẻ. Và Mingyu thì không có cả hai.

"Chả lẽ xin lỗi rồi lỉnh đi, không, thế thì ngại lắm." Mingyu thở dài bối rối đang không biết xử lý sao, và đằng sau cậu thì có hàng tá người đang xếp hàng chờ order.

- Nếu cậu không ngại - Một giọng nói bất chợt vang lên từ sau lưng. - tôi có thể thanh toán giúp cậu. Về nhà cậu chuyển khoản cho tôi cũng được.

Mingyu ngây người quay ra đằng sau. Một người tầm tuổi cậu, quấn cái khăn len kín mít, đang huơ huơ ví tiền trên tay ngỏ ý giúp đỡ. Thôi thì, dù sao đây vẫn là lựa chọn hợp lý nhất rồi. Mingyu gật đầu, nhón bước sang một bên để người kia tiến tới quầy.

- Cho tôi một Chocolate đá xay, và tôi thanh toán luôn giúp cậu này nhé.

- Vâng, được ạ. Của anh hết xxx won.

Mingyu thở phào, thật may vì cậu không mất toi Giáng sinh năm nay vì một cái lý do lãng xẹt ấy. Cậu đứng trầm ngâm nhìn người con trai kia trả tiền, kí tên, nhận hóa đơn. Một người rất cao và gầy, đằng sau lưng là chiếc balo to, khoác áo khoác dày và khăn len còn vương vài bông tuyết rơi ngoài trời.

- Cậu đi một mình à? - Nhận xong hóa đơn, người kia xoay sang phía Mingyu nãy giờ vẫn đứng như trời trồng.

- V-Vâng, tôi đi một mình thôi.

- Tôi cũng đi một mình. Nếu cậu không ngại thì chúng ta có thể ngồi cùng nhau, vì tối nay đông lắm. Và Giáng sinh thì không nên một mình chút nào.

Lần thứ hai trong vòng 3 phút người kia nói "Nếu cậu không ngại", và chính ra Mingyu cũng không ngại thật. Trừ khi đối phương là kẻ xấu, còn đâu một Kim Mingyu hướng ngoại vốn không có khó khăn gì với việc giao tiếp cùng người khác. Và tất nhiên người này không phải người xấu rồi.

- Được chứ. Vậy chúng ta ra chiếc bàn cạnh cửa sổ kia nhé.

- Cậu bao nhiêu tuổi nhỉ?

- Mingyu, 23 tuổi ạ.

- Vậy tôi hơn cậu 1 tuổi. Gọi tôi là Wonwoo nhé.

Vừa ngồi xuống chiếc ghế gỗ có đệm lót lông êm ái, Wonwoo tháo chiếc khăn to ra gấp gọn cất sang bên cạnh, tay thò vào trong túi áo đeo cặp kính cận. Mingyu trố mắt, suýt bật ra một tiếng kêu nhưng kịp chặn lại.

Ban nãy anh giấu kín khuôn mặt sau chiếc khăn len nên cậu chẳng nhìn ra, giờ Mingyu mới có cơ hội được chiêm ngưỡng trọn vẹn chiếc nhan sắc ấy. Gương mặt nhỏ và sắc sảo, làn da trắng mịn như nước, đôi mắt sáng tinh anh, mũi cao và đôi môi thì - à thôi, Mingyu thấy mình không nên nhìn chằm chằm người lạ như vậy nữa. Cậu kín đáo hắng giọng, yết hầu chuyển động khe khẽ. Tóm lại, anh rất đẹp, một vẻ đẹp cuốn hút mà cậu chưa từng thấy ở ai.

Vụn vặt OTPNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ