Kim Mingyu đưa tay lên che miệng, cậu ngáp một cái dài, nước mắt ứa ra khỏi khóe mắt đang díp lại. Đôi chân kia vẫn rảo đều đều xung quanh, cẩn thận kiểm tra từng bó hoa, từng cái ghế, từng bộ ấm chén, công việc vốn dĩ thuộc về nhân viên chứ lẽ thường chẳng đến tay quản lý như cậu Kim đây. Nhưng mà biết sao được, tính cẩn thận nó ngấm vào máu rồi. Tới lúc đảm bảo mọi thứ đâu đã vào đấy, Mingyu mới hài lòng gật đầu, khoát khoát tay bảo nhân viên có thể ra về.
- Hyung! Ổn cả chứ ạ?
Cậu nhóc cấp dưới của cậu, Lee Chan, hớt ha hớt hải chạy tới.
- Ừ ổn rồi. Mày cũng về sớm đi, mai còn đi làm.
Lee Chan còn thủng thẳng chưa phải vội. Cậu nhóc đứng khoanh tay, ngó một lượt thật kĩ hội trường kết toàn bằng hoa tươi rồi gật gù:
- Xem chừng gia đình này cũng sộp phết hyung nhỉ. Đặt trang trí đám cưới lộng lẫy thế này cơ mà.
- Thế mày lại không biết rồi, 2 năm trước lúc mày còn chưa đến đây làm, bọn anh nhận cái đám cưới con gái ngài bộ trưởng gì gì đấy. Đợt đó bơi ra trong công việc, phải tuyển gấp nhân viên ngoài mới xong cái đám cưới to bằng cả kì Olympics chứ chả đùa.
Chan gật gật đầu ra vẻ nghĩ ngợi lắm, chợt cậu nhóc quay sang khều khều ông anh cao kều của mình:
- Thế, bao giờ Mingyu hyung mới cho bọn em được ăn cưới ở đây thế? Anh cũng 27 cái xuân xanh rồi.
- Haizzz cũng muốn lắm - Mingyu thở dài - Nhưng có ai chịu đến cưới cho đâu.
- Xì, tại tiêu chuẩn của anh cao quá chứ còn gì. Biết đâu được đấy, lỡ sáng mai anh lại gặp nửa kia, nhở? Thôi sớm sớm nhé, đàn em này hóng được ăn cỗ lắm rồi hí hí.
Câu nói của Chan cứ văng vẳng mãi tới lúc Mingyu ra bãi đỗ xe. Đẹp trai cao ráo nhiều tiền, lại phận làm quản lý của một nhà hàng kiêm trung tâm tổ chức tiệc cưới to đùng đoành mặt phố, bàn tay Mingyu đây từng sắp xếp cho không biết bao nhiêu là đám cưới chẳng biết. Cứ mải miết lo liệu cho ngày trọng đại nhất của người ta, nhưng ngặt nỗi Mingyu cũng chẳng biết tới khi nào mới đến lượt mình được đứng kia, không phải tư cách quản lý nhà hàng nữa, mà là chú rể. Mặc vest sang trọng, trao nhẫn cho người cậu thương nhất đời...
Sáng hôm sau Mingyu đi làm sớm. Cậu chạy ngược xuôi đại sảnh, phân công cắt cử nhân viên chuẩn bị cho tiệc cưới đâu vào đấy, mồ hôi dần thấm ướt một mảng áo. Tới lúc xuôi xuôi, đang tính trở vào nhà vệ sinh thì chợt có người chạy lại gần. Và thề với trời, tim Mingyu đã rớt thẳng xuống sàn nhà ngay khi người ta mở lời:
- Cậu là quản lý nhà hàng đúng không ạ? Cho tôi hỏi phòng trang điểm của cô dâu ở đâu vậy ạ, tôi cần đưa hoa cho em ấy.
Mingyu đờ đẫn vài giây. Cái gì thế này, trước mặt cậu là một nam nhân tuyệt phẩm, với giọng nói trầm trầm quyến rũ, mái tóc vuốt ngược cực kì đẹp trai, sống mũi cao vút, đôi môi mỏng manh phớt một lớp son nhẹ, lại mặc bộ vest chỉnh tề. Tất cả những thứ đó ập tới cùng một lúc làm Mingyu nhất thời tê cứng lại mọi giác quan.
- Cậu gì ơi...
- À vâng.. Anh đi vào lối kia, rẽ trái là thấy phòng trang điểm ạ.
BẠN ĐANG ĐỌC
Vụn vặt OTP
Fiksi PenggemarCollection các mẩu nhỏ ngẫu hứng, ngọt và ngắn do mình đăng tải song song trên blog Facebook. Nơi yêu thương ngọt ngào gom góp làm nên những câu chuyện tình yêu tuổi trẻ. Pairing: Meanie, SoonHoon.