Chap 37

172 12 0
                                    

Ngọc Hân có vẻ mặt hiếu kỳ nhìn gói đồ trên tay mình, nghe Thúy Ngân nói không mở, lòng hiếu kỳ càng tăng cao, nhưng trong lòng cô cũng sợ nếu mở ra sẽ hù đến An Chi.

Lan Ngọc nhìn Thúy Ngân " Ngân, nếu không em mở ra xem đi, vạn nhất không phải đồ hắn gửi, chúng ta tránh xa một chút là được rồi"

Thúy Ngân gật đầu, dùng ánh mắt ra hiệu cho Ngọc Hân cùng An Chi đứng xa ra một chút, cô dùng dao rọc giấy bắt đầu khui thùng vừa hét thì một mùi tanh tưởi xộc lên, cô vội vàng giật khăn trải bàn bọc lại, quay người nhìn ba người kia vẻ mặt hiếu kỳ.

"Ách, lại giống lần trước, là thứ thối rửa, em ra ngoài tìm chỗ chôn"

Nói xong, Thúy Ngân nhìn Lan Ngọc, nàng cũng nhìn cô, Thúy Ngân cầm cái hộp liền đi ra ngoài.

Thúy Ngân đi đến hoa viên trong ký túc xá giảng viên, tìm một nhánh cây khô đào cái hố nhỏ, sau đó mở cái hộp ra, cô muốn nhìn một chút cuối cùng trong đó là vật gì, lần này mùi còn kinh khủng hơn lần trước, bên trong là ba cái ngón tay nữ nhân, Chi Dân đã minh bạch dụng ý của Chi Dân, cô thôi suy nghĩ, ném nhanh cái hộp vào trong hố, rồi lắp đất lại, lấy chậu hoa bên cạnh dằn lên cái chỗ khoảnh đất vừa đào.

Trở lại ký túc xá giảng viên, vừa thấy Thúy Ngân về, Ngọc Hân không đợi Lan Ngọc mở miệng đã hỏi trước.

"Thúy Ngân, rốt cuộc bên trong là cái gì?"

Thúy Ngân bị âm thanh bất ngờ làm hoảng sợ, nghe Ngọc Hân hỏi, lại nhìn Lan Ngọc gật đầu như cũng muốn nghe câu trả lời.

"Là ngón tay nữ nhân"

Ngọc Hân cả kinh, mở to mắt, nghĩ thầm chính mình thật tốt khi không nhìn thấy, nếu không tuyệt đối sẽ nhìn thấy ác mộng, An Chi nghe được đáp án, khó hiểu nói

"Tại sao là ngón tay đây"

Lan Ngọc cũng thật suy tư, Thúy Ngân nhìn các nàng.

"Em nghĩ sở dĩ Chi Dân gửi ngón tay cho em là vì muốn hù em, muốn em từ bỏ Ngọc, nếu không kết cục sẽ giống như đồ vật trong hộp"

Thúy Ngân nhíu mày truyền tải ánh mắt cho Lan Ngọc, cô không muốn cho Ngọc Hân cùng An Chi biết sự tình xảy ra hôm qua, sợ các bằng hữu vì cô lo lắng. Lan Ngọc lĩnh hội ánh mắt, sau đó cũng dùng ánh mắt trấn an Thúy Ngân.

"Tới đây thôi, thời gian cũng không còn sớm, Ngân và An Chi đi học đi, chị với Ngọc Hân về công ty làm việc"

Ngọc nữ vương ra lệnh, mọi người đều tản ra, Thúy Ngân cầm phần điểm tâm của mình cùng An Chi ra khỏi phòng, lúc đi ra còn không quên dặn dò.

"Ngọc, trên bàn là điểm tâm của chị, nhớ ăn a, nếu nguội thì phải hâm lại a"

Thúy Ngân cùng An Chi đi tới phòng học, sau khi ngồi xuống, cô nhắn tin cho Sandeul, nói cho hắn biết sự tình hôm nay, sau đó thì khôi phục vẻ mặt tươi cười, An Chi nhìn Thúy Ngân không biểu lộ gì, trong lòng lo lắng, nàng nắm tay Thúy Ngân.

" Tiểu Thúy Ngân thật sự không sao chứ? Cậu phải cẩn thận, mình không muốn cậu gặp chuyện gì không may"

Thúy Ngân vỗ vỗ tay An Chi trấn an.

"Yên tâm đi, không có chuyện gì đâu, nói cho mi biết ta bố trí đâu vào đấy, tin chắc không tới một tháng sẽ có kết quả"

Nghe xong lời Thúy Ngân, An Chi mới an tâm một chút, nhưng vẫn nghĩ đến cái tên nam nhân buồn nôn kia, có phải nên cho hắn chút giáo huấn hay không.

Lan Ngọc trước lái xe đưa Ngọc Hân về Trần thị, trên đường đi Ngọc Hân mãi suy nghĩ về gói bưu kiện của Thúy Ngân.

"Lan Ngọc, cậu thật sự không giúp Thúy Ngân sao?"

[COVER] - NGỰ TỶ LÃO SƯ - [NGỌC NGÂN]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ