Chương 10. Hoàng Sơn Mao Phong

133 19 16
                                    

Chương 10 tới rồi đây!

Xin lỗi mọi người vì sự chậm trễ này 🙏🏻 Cuối năm công việc ngập đầu làm không xuể nên tôi phải trầy trật viết lách trong đêm nhưng khó có thể hoàn thiện sớm. Đợt Tết vừa rồi tôi đã mang cả máy tính theo để viết nốt chiếc chap này.

Cảm ơn mọi người đã đợi tôi nghen. 🧡💙
-----

Tháng Chín, trời vào thu. Không khí oi bức của mùa hạ dần nhường chỗ cho ánh nắng dịu nhẹ và những cơn gió mát. Thượng Hải vẫn vậy, vẫn tấp nập và rộn ràng, chỉ có cây cỏ dần thu mình lại, lá xanh lặng lẽ đổi màu trong đêm, bên dưới ánh sáng le lói qua đám mây của vầng trăng khuyết.

Rời khỏi Di Hoà, tôi rảo bước tới chợ Vĩnh Lợi tìm Đan Châu – một cô nương chuyên làm điểm tâm để mua nguyên liệu làm nhân bánh Trung thu. Đan Châu từ Bắc Bình chuyển tới, quê gốc ở Sơn Đông, vô cùng nổi tiếng ở chợ với những món điểm tâm làm từ hoa và mứt quả. Bánh của Đan Châu cực kỳ ngon, hình dáng nhỏ nhắn với vỏ bánh dẻo và nhân bánh đầy đặn, chỉ cần cắn một miếng sẽ nhớ mãi hương thơm của hoa lan toả trong khoang miệng. Dù chỉ bán hàng ở một khu chợ bình dân nhưng tôi cho rằng điều làm nên sự đặc biệt của chị ấy nằm ở nguyên liệu thượng hạng và cách làm bánh độc nhất vô nhị.

Đầu tháng Chín, Đan Châu bắt đầu bày biện một góc bán bánh Trung thu với hai loại nhân là thập cẩm trứng muối và đậu xanh. Nhớ đến giao hẹn với Tán Đa, tôi liền mua hai chiếc về Di Hoà ăn cùng anh Tiểu Minh. Giây phút cắn miếng bánh đầu tiên, cả tôi lẫn anh ấy đều kinh ngạc nhìn nhau vì hương vị thơm ngon lạ kì của bánh. Thập cẩm trứng muối và đậu xanh là hai loại nhân quen thuộc nhưng Đan Châu đã biến chúng trở thành những món quà mỹ vị ẩn trong lớp vỏ bánh nướng màu nâu sậm. Giống như bánh hoa, Đan Châu làm nhân bánh đầy nhưng không ngấy, vị mặn của trứng muối tan nhẹ nơi đầu lưỡi, cuộn trong lớp mứt và vị ngọt bùi của hạt điều. Bánh đậu xanh lại càng xuất sắc lạ thường dù chỉ dùng đậu xanh nghiền, khi ăn sẽ cảm thấy hương hoa cỏ mùa thu thoang thoảng trong khoang miệng.

Hai tuần trước khi quay trở lại trường học, tôi viết một lá thư hẹn Tán Đa gặp nhau ở Di Hoà rồi hỏi mua nguyên liệu của Đan Châu. Chị ấy vui vẻ đồng ý, còn cho tôi một phần nguyên liệu mang về để tự làm thử tại nhà.

Thực ra làm bánh Trung thu với tôi không khó. Thương nhân buôn bán trà cụ như nhà tôi đương nhiên cũng phải học về trà và các loại điểm tâm ăn cùng. Mỗi khi Tết Trung thu tới, tôi sẽ cùng cha mẹ và mấy gia nhân trong nhà ngồi làm bánh Trung thu ở hậu viện, nhân bánh tuy vẫn là hai hương vị truyền thống nhưng chúng tôi thường thay đổi công thức để phù hợp với vị trà thu hoạch cùng năm. Theo thời gian, tôi luyện thêm được tay nghề làm bánh Trung thu của riêng Lưu gia, tuy chưa ngon được như bánh của Đan Châu nhưng tôi có lòng tin ở khả năng của mình.

Vấn đề nan giải duy nhất bây giờ là nướng bánh như thế nào.

Ở Thượng Hải, chỉ có các tiệm làm bánh mỳ phương Tây hoặc những người có điều kiện mới có lò nướng. Khi tôi kể chuyện này vào buổi chiều trước ngày hẹn, anh Tiểu Minh đã nghĩ ra một kế sách vẹn toàn. Vì căn bếp khá nhỏ nên anh ấy đã dọn dẹp toàn bộ phòng khách tầng hai để tôi chuẩn bị dụng cụ làm bánh trước, còn chuyện lò nướng thì chỉ có thể mặt dày sang tiệm bánh đối diện xin nướng nhờ mẻ bánh.

Thư tình gửi người cô đơnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ