Chương 9.2. Bánh Trung Thu

99 25 9
                                    

Xin hứa ngày mai sẽ up tiếp ạ....
-----

Tôi đã từng đi qua khu nhà ở dành cho người ngoại quốc rất nhiều lần. Đó là một trong những nơi đẹp nhất Thượng Hải với hàng cây xanh bao phủ dọc bên các con đường chính, những căn nhà hai tầng xây dựng theo lối kiến trúc phương Tây nằm thành một dãy thẳng tắp, trước mỗi ngôi nhà sẽ có một khoảnh vườn nhỏ và cầu thang dẫn lên cửa chính. Khu vực này có tổng cộng sáu dãy nhà, anh họ thuê cho tôi căn nhà ở dãy thứ tư giáp lưng với dãy nhà thứ năm.

Tôi nghe nói tiền thuê nhà ở đây không phải là nơi đắt nhất nhưng chắc chắn là nơi an toàn nhất. Khu vực tổng cộng có bốn gác canh, toàn bộ đều là lính của Lực lượng gìn giữ hoà bình, cứ mười hai tiếng họ lại đổi ca một lần. Người bình thường muốn vào đều cần sự xuất hiện của chủ hoặc người thuê nhà, bản thân người sống trong khu khi ra vào cũng cần mang theo một tấm thẻ ghi danh tính và nơi ở. Điều đặc biệt nhất chính là bản thân họ cần thông thạo ít nhất một thứ tiếng không phải tiếng Trung để giao tiếp với gác canh.

Đến trước cánh cổng chính của khu nhà, Ngũ Tử kéo cửa xe xuống, đưa cho người lính một tấm thẻ và nói tiếng Pháp với anh ta. Người lính nghe xong thì nhìn vào ghế sau, tôi gật đầu với anh ta rồi hỏi thăm vài câu. Người lính có đôi mắt màu xanh dương sau đó ra lệnh cho gác canh mở cổng.

Ngũ Tử đem hành lý vào nhà cho tôi rồi rời đi. Đứng trước thềm cửa, tôi thay sang đôi dép bông quen thuộc và tham quan một vòng căn nhà mới của mình.

Căn nhà có hai tầng, tầng một gồm phòng khách, phòng bếp và một buồng vệ sinh, tầng hai có hai phòng ngủ, một phòng làm việc và một phòng vẽ. Anh Tô Kiệt vẫn luôn rất hiểu tôi, biết tính tôi không thích nhà có mùi nên đã đốt nến thơm và treo túi hoa khô trong các phòng để tôi cảm thấy thoải mái với căn nhà mới. Đồ đạc của tôi vẫn nằm nguyên vẹn trong thùng, được đánh dấu và chia ra từng phòng riêng để tôi bày biện theo sở thích của mình.

Loay hoay dọn dẹp cả buổi sáng, tôi tắm rửa sạch sẽ, thay sang một bộ trường bào màu hạt dẻ, chải tóc kĩ càng rồi tới chợ Vĩnh Lợi mua hai xuất mì Dương Xuân đem qua cho anh Tiểu Minh.

Ánh nắng dịu dàng của chiều thu chiếu rọi lên mặt tiền của Di Hoà khiến cửa tiệm như được phủ một lớp nhũ lấp lánh. Dừng lại phía bên kia đường trong chốc lát để ngắm nhìn chúng, tôi chợt nhận ra Di Hoà là nơi lưu giữ vô vàn những kỷ niệm của tôi ở Thượng Hải.

Và tôi thực sự rất nhớ nó.

Bước vào tiệm, tôi nhìn thấy anh Tiểu Minh đang đứng trên chiếc thang nối liền với giá sách, trong Di Hoà chẳng có vị khách nào. Tôi khẽ đi về phía đó, gõ nhẹ lên thang để báo hiệu và ngay khi Tiểu Minh nhìn xuống bên dưới, tôi có thể nghe thấy tiếng hít thở và đôi mắt sáng rực như ánh mặt trời ngoài kia của anh ấy.

Tiểu Minh gần như nhảy xuống ôm chặt lấy tôi, cổ họng không ngừng phát ra tiếng ú ớ thể hiện sự vui mừng. Tôi mỉm cười vỗ vai an ủi anh ấy và phải mất một vài phút sau Tiểu Minh mới chịu bỏ tôi ra, hai vành mắt đỏ ửng vì xúc động.

Để mừng tôi trở lại, Tiểu Minh quyết định đóng cửa tiệm trong hai tiếng để chúng tôi có thể thoải mái ăn mì Dương Xuân và trò chuyện cùng nhau. Tôi kể cho Tiểu Minh nghe về An Sinh và nơi ở mới của tôi, đến lượt anh ấy thì câu chuyện chỉ xoay quanh một người là Tán Đa.

Thư tình gửi người cô đơnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ