chap 15.

615 81 2
                                    

Lúc này mọi người ở phòng ăn cũng bắt đầu tản ra để trở về phòng mình. Taehyung và Jung Kook cùng nhau đi dọc chiếc hành lang tối đen, dù bên ngoài có là buổi sáng sớm hay trưa hè nắng gắt thì nơi đây vẫn âm u như vậy. Chỉ có một căn đường hầm dài dường như vô tận và những ánh nến treo tường lúc mờ lúc ảo.

"Thầy ơi, em sợ..."

Jung Kook không nén nổi nỗi lo lắng trong lòng mà vô ý bám chặt lấy cánh tay rắn chắc của Taehyung. Người đàn ông ấy lúc này trong đầu vẫn còn nhiều suy nghĩ ngổn ngang sau hoàng loạt những điểm bất hợp lý đang xảy ra.

Khi hai người đi qua chiếc bảng thông báo được treo nơi sảnh lớn tầng hầm số 1 thì bước chân Taehyung chợt khựng lại. Anh hướng ánh mắt đăm chiêu nhìn vào nó dưới ánh nến mập mờ.

-

'Một lần nữa cảnh cáo, người không biết liêm sỉ trong số những nhân viên:

- không được tiếp tục lấy trộm bánh mì, hoa quả ở trong bếp.

- không được lấy trộm giấy vệ sinh và vật dụng của khách sạn.

- không được tiếp tục bứt lông cừu quý giá ở sảnh nữa.

Sao cậu lại cố chấp như vậy, bao nhiêu năm nay ăn trộm vẫn chưa đủ hay sao?'

-

Thấy Taehyung chăm chú đọc tấm bảng thông báo đó, thì Jung Kook bên cạnh cũng không khỏi tò mò mà cũng lướt mắt đọc qua một lượt. Sau khi đọc xong thì trong đầu cậu chợt hiện lên một dấu hỏi lớn.

"Sao nhân viên lại phải đi ăn trộm mấy đồ vật vặt vãnh như vậy, trong khi khách sạn đã cho họ ăn ở miễn phí rồi cơ chứ?"

Taehyung trầm ngâm nhìn chằm chằm vào những dòng chữ trước mặt như đang suy tính điều gì.

"Em có nhớ những âm thanh kì lạ xuất hiện mỗi đêm ở khách sạn không?"

"Có, em nhớ chứ..."

"Có vẻ tiếng hát bí ẩn đó có liên quan đến người đang âm thầm ăn trộm những món đồ này.."

Nói rồi Taehyung dẫn theo Jung Kook trở về phòng mình. Họ không hề biết rằng, từ đằng sau có một bóng đen đang lặng lẽ quan sát họ với đôi mắt có ý cười quái dị.

-Tại phòng B102 -

"Về cơ bản thì tôi đã phán đoán được nguyên nhân dẫn đến cái chết của ông nội là gì... Trong số 8 vết thương thì có đến 7 vết cực kì nông, chỉ có một vết thương duy nhất ở giữa sống lưng là có thể đến mức chí mạng. Cho nên, rất đơn giản có thể khẳng định hung thủ đây là muốn nguỵ tạo cái chết này là do Thỏ Tám Chân gây ra..."

Vừa về đến phòng Taehyung đã vội vã nói ra những suy luận của mình, tay thì không ngừng ghi chép những điều quan trọng vào cuốn sổ anh luôn mang theo bên người. Jung Kook ngoan ngoãn ngồi trên giường, yên lặng lắng nghe.

"Có một thông tin quan trọng mà chỉ có chúng ta biết đó chính là vào lúc 6h, ông nội có đi dạo và không có ở trong phòng, nên hai ta phải đi tìm ông, em nhớ chứ?"

"Vâng, em có nhớ chi tiết đó.."

"Điều đó chứng tỏ lúc 6h, trong phòng của ông không có người, không có gì đảm bảo rằng ngoài chúng ta ra không ai biết điều này, vì ai cũng có thể lẻn vào phòng ông sau khi bọn họ vừa tập hợp xong ở đại sảnh..."

HOTEL DE FLEURS.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ