Chương 20: Băng bó vết thương

336 18 0
                                    

Lục Thời Khanh thật sự không ăn nổi, vốn dĩ muốn từ chối nhẹ nhàng nhưng nàng đã lừa y nên y không khách sáo nữa, nói:
– Ý tốt của huyện chúa, Lục mỗ xin ghi nhận, nhưng ta đã dùng bữa sáng rồi.
Nói xong, y duỗi đầu ngón tay vô cùng cao quý đẩy đồ ra xa.
Ánh mắt Lục Sương Dư bên cạnh từ từ dời đi theo động tác của y, xem hộp thức ăn hai tầng ấy có phần của mình không.
Nguyên Tứ Nhàn lúc này không rảnh chú ý tới muội ấy, nàng che giấu vẻ chột dạ trên mặt, nói:
– Vậy hôm khác ta đến sớm hơn là có thể kịp giờ ngài ăn sáng rồi.
– Huyện chúa bị thương chân, lẽ ra nên an ổn nghỉ ngơi, Lục mỗ không nhọc huyện chúa lo lắng.
Nàng cười lấy lòng:
– Sao không lo lắng được chứ, ngài cũng bị thương mà! Thực ra hôm nay ta đến chính là để xem thương thế của ngài.
Nàng liếc về phía mu bàn tay y:
– Tay ngài có đỡ hơn chưa?
Hôm qua từ Nguyên phủ trở về, Lục Thời Khanh đã đắp thuốc trị thương, quấn băng gạc, y cúi đầu nhìn nói:
– Đã xử lý ổn thỏa, không có gì đáng ngại.
– Ta có mang thuốc trị thương đến, là thuốc dán được gia phụ nghiên cứu nhiều năm chế thành, nơi bình thường không tìm được đâu.
Nói rồi nàng móc chai chai lọ lọ trong hòm thuốc ra.
Nguyên Tứ Nhàn vốn định để mấy chai thuốc lại rồi đi, nhưng nhớ tới chuyện lúng túng ban nãy thì muốn bù đắp một chút:
– Để ta thay thuốc cho ngài, băng vết thương lại lần nữa.
Lục Thời Khanh giấu tay vào trong tay áo:
– Không dám làm phiền huyện chúa, huyện chúa để thuốc lại, Lục mỗ đã vô cùng cảm kích.
Lại là lời khách sáo.
Nguyên Tứ Nhàn không vui, không để ý tới y, trực tiếp ra lệnh cho nha hoàn:
– Mấy người các ngươi mang hai chậu nước sạch tới cho ta.
Hạ nhân Lục phủ biết nghe lời hơn Lục Thời Khanh nhiều, bị nàng phóng ánh mắt dao găm thì sợ thân phận của nàng nên không dám không nghe, ngoan ngoãn đi lấy nước tới.
Lục Thời Khanh cau mày:
– Lục mỗ thay thuốc và băng bó xong, huyện chúa sẽ đồng ý hồi phủ?
Nguyên Tứ Nhàn gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc.
Y đành thở dài, cúi đầu tháo băng ra.
Nguyên Tứ Nhàn xách hòm thuốc đứng dậy, vẫn nhớ diễn đi cà nhắc đến trước mặt y, nhìn mu bàn tay dữ tợn của y thì giật mình, bỏ cả xưng hô tôn kính:
– Thế này là xử lý ổn thỏa hả? Ngươi có cần cái tay này không vậy?
Trên mu bàn tay y là một vết vảy mỏng dài màu đỏ tươi, chỗ bị thương sâu có dấu hiệu mưng mủ, trông rất ghê rợn.
Lục Sương Dư bên cạnh cũng bị dọa sợ hết hồn, trợn mắt hỏi:
– Sao a huynh bị thương nặng vậy?
Lo y ngại trả lời, Nguyên Tứ Nhàn đáp thay:
– Bị a huynh ta đánh.
Tiếp theo, nàng quay đầu lại dặn:
– Lấy chút muối, nước nóng và khăn bông tới đây.
Nói xong, nàng nắm lấy tay y.
Có câu ‘mười ngón liền tim’, Lục Thời Khanh bị nàng nắm, tim như bị thứ gì đó chấn động tê tê. Y muốn rút tay ra theo bản năng thì nghe Nguyên Tứ Nhàn mắng yêu:
– Trốn gì mà trốn? Ta đâu có ăn ngài!
Toàn thân y cứng đờ bất động.
Lục Sương Dư và nha hoàn khắp phòng cùng há hốc miệng.
Cảnh này quá quái gở. Có người đụng được vào lang quân của họ… có người đụng được vào lang quân của họ… mà không bị hất ra.
Lục Thời Khanh cũng cảm thấy có gì đó sai sai. Từ sau trận “vật lộn” ở ngoại thành, trình độ khoan dung của y với việc bị người khác đụng chạm da thịt hình như trở nên cao hơn. Lúc nãy y chỉ hơi kiềm chế đã có thể nén được cảm giác chán ghét kia.
Tôi tớ tới, Nguyên Tứ Nhàn lấy nước sạch rửa tay trước mặt y, sau đó ngâm nước muối rồi lấy khăn bông nói:
– Hơi đau chút, ngài cố nhịn, nhịn không nổi thì kêu.
– …
Nàng bảo một đại nam nhân như y kêu thế nào mà kêu.
Nguyên Tứ Nhàn sai người mang ghế tới, nàng ngồi trước đầu gối y, một tay nắm đầu ngón tay y, một tay cầm khăn bông thấm nước muối lau chùi cho y.
Nước muối chạm vào vết thương đáng lẽ phải đau, nhưng Lục Thời Khanh lại cứ thấy ngưa ngứa, không kiềm được hơi run lên.
Nguyên Tứ Nhàn chỉ nghĩ y bị đau nên không để ý, vừa bận bịu vừa hỏi:
– Nếu ngài từng xử lý thì không lý nào lại tệ đến thế này, vết thương này trước đó băng thuốc bột à?
Y hơi khựng lại, “ừ” một tiếng tỉnh bơ.
Đương nhiên y không phải băng thuốc bột mà là đắp phấn hóa trang hôm qua trước khi đi Nguyên phủ. Hiệu quả rất tốt, hơn nữa có tay áo rộng che lại nên không hề lộ sơ hở, nhưng quả thực đã làm vết thương nặng hơn. Y định sáng nay sẽ thay thuốc, nào ngờ bị mấy bản công văn làm trì hoãn.
Nguyên Tứ Nhàn thở dài:
– Vết thương này của ngài phải dùng thuốc mỡ chứ không được dùng thuốc bột. Ngài nói xem cái tay này của ngài mà bị phế thì…
Nói tới đây, nàng chợt dừng lại.
Lục Thời Khanh ngước mắt, dường như đang chờ nàng nói tiếp.
Nguyên Tứ Nhàn vốn định nói cái tay này của ngài mà bị phế thì tội của a huynh ta to lắm, nhưng lời đến bên môi, thấy ánh mắt y như có điều mong đợi, nàng liền bĩu môi nói:
– …thì ta đau lòng lắm!
Lục Thời Khanh thầm giễu nàng diễn xuất kém nhưng ngoài miệng không hề vạch trần, chỉ lạnh lùng liếc nàng.
Lục Sương Dư ở bên cạnh mở to mắt nhìn họ mắt đi mày lại, đành tủi thân bĩu môi. Đã không có phần ăn sáng cho mình thì thôi, giờ lại còn biến mình thành sự tồn tại dư thừa.
Lục Sương Dư từng cho rằng, chuyện tàn nhẫn nhất thế gian không gì bằng lang quân mình yêu thích là một tiểu nương tử, lại còn là một tiểu nương tử đẹp hơn mình. Bây giờ muội ấy đã biết, đó chưa phải chuyện tàn nhẫn nhất. Chuyện khiến người ta đau lòng hơn nữa chính là, tiểu nương tử ấy lại muốn làm tẩu tẩu của mình.
Nguyên Tứ Nhàn tiếp tục cúi đầu làm việc.
Nước bẩn màu vàng sẫm bị bỏ đi, Lục Thời Khanh nhìn, dạ dày như quay cuồng, nhưng ngước mắt thấy người đối diện rất kiên trì, hàng mi dài như quạt chớp chớp, thần sắc hiền dịu khác thường, hiếm hoi trông giống như thật lòng thật dạ đối với y.
Thấy nàng băng bó thành thạo điêu luyện, góc băng cũng được giấu đi kín kẽ, chỉ mất thời gian ngắn đã làm xong, Lục Thời Khanh hơi lấy làm lạ.
Ban đầu y kiềm chế lòng hiếu kỳ, chờ nàng làm xong, rửa tay vào chậu nước bên cạnh, y mới mở miệng thăm dò:
– Tay nghề băng bó của huyện chúa đúng là rất khéo.
Được khen thì luôn vui vẻ, Nguyên Tứ Nhàn không nghĩ y nói lời khách sáo, nàng dương dương tự đắc nói:
– Trước đây lúc y sĩ trong quân bận quá, ta thường xuyên đi giúp đỡ.
Lục Thời Khanh hơi sững sờ, cau mày:
– Trong quân?
Sắc mặt nàng khẽ thay đổi, cùng y mắt to trừng mắt nhỏ một lúc, cuối cùng thẳng thắn với ánh mắt sắc bén của y:
– Ta từng theo cha hành quân…
Nói xong, nàng sáp lại gần trước mặt y, cúi người nhỏ giọng:
– Cha bảo ta đừng nói ra ngoài, tránh bị người có tâm lan truyền những lời khó nghe… Ngài giúp ta giữ bí mật nhé.
Lục Thời Khanh ngồi trên ghế ngửa đầu nhìn nàng, gật nhẹ đầu. Điền Nam vương là quận vương khác họ duy nhất của Đại Chu, đương nhiên cây to đón gió, bị người ta đố kỵ. Nữ tử tòng quân, nếu là người khác có lẽ sẽ mang mỹ danh má hồng chẳng kém đấng mày râu, nhưng nếu là Nguyên gia thì rất có khả năng sẽ bị đồn những lời bẩn thỉu thô tục.
Thấy y đồng ý, Nguyên Tứ Nhàn lại cười nhìn Lục Sương Dư:
– Lục tiểu nương tử, muội cũng vậy nhé.
Nàng cười lên, mắt cong cong như vầng trăng khuyết, khiến người ta không thể nào nói ra lời từ chối, Lục Sương Dư không hề suy nghĩ đã gật đầu như giã tỏi.
Nguyên Tứ Nhàn quay đầu vừa thu dọn hòm thuốc vừa dặn dò Lục Thời Khanh tối nên thay thuốc nào, xong nhớ ra một chuyện bèn quay đầu hỏi:
– Lục thị lang, ta có vài lời muốn nói với ngài, ngài có thể bảo Lục tiểu nương tử và những hạ nhân này tạm lui được không?
Lục Sương Dư túm chặt ống tay áo Lục Thời Khanh, cảnh giác hỏi nàng:
– Cô muốn làm gì a huynh ta?
Nguyên Tứ Nhàn trưng vẻ mặt vô tội, nàng có thể làm gì chứ, nhưng nhìn dáng vẻ buồn cười của muội ấy, nàng giả vờ mờ ám nói:
– Là chuyện của người lớn, muội đừng quan tâm.
Lục Thời Khanh ho một tiếng không được tự nhiên.
Thấy y có vẻ lúng túng, không biết nghĩ đi đâu, nàng liền cười tủm tỉm bổ sung:
– Thực là chuyện của người lớn. Lục thị lang, liên quan tới đội buôn Hồi Hột, ta có vài lo ngại muốn nói rõ với ngài.
Tâm tư trôi nổi của Lục Thời Khanh bị rút đi sạch sẽ, y ưỡn thẳng lưng, nghiêm mặt dặn:
– Lui xuống hết đi.
Chờ mọi người trong phòng lui hết, Nguyên Tứ Nhàn mới ngồi đối diện y hỏi:
– Lục thị lang biết trong hàng hóa của người Hồi Hột là đầu mũi tên gì không?
Lục Thời Khanh đương nhiên biết, nhưng ngoài miệng đáp:
– Lục mỗ thay thánh nhân tra án, chỉ phụ trách truyền đạt tình hình thực tế, ngoài ra đều không quan tâm.
Miệng mồm thật kín nhỉ. Nàng đành nói:
– Ta nói thử cách nhìn của ta, ngài nghe xem có lý không nhé. Những đầu mũi tên ba cạnh này không phải thứ đồ chơi thông thường mà là vũ khí quân đội. Từ Ngô Hưng Kỷ gia đến Cẩm Tú trang ở Trường An, rồi lại đến đội buôn Hồi Hột… tuyệt đối không phải chuyện nhỏ.
Lục Thời Khanh buột miệng phụ họa:
– Ừ.
– Nhưng càng thấy chuyện liên lụy lớn, càng dính dáng đến nhân vật quan trọng, ta càng cảm thấy trong này có yếu tố hãm hại.
Lục Thời Khanh hơi khựng lại, ngước mắt lên:
– Sao lại nói vậy?
– Nhiều điểm đáng ngờ lắm. Chẳng hạn như trước cổng phường ở chợ Tây, đội buôn và môn lại gây sự rất lố. Lại chẳng hạn như trong Cẩm Tú trang, ông chủ và nhân viên dễ dàng lộ ra sơ hở. Rồi như căn nhà ở ngoại thành, canh gác nhìn thì kín kẽ nhưng kỳ thực lại trăm ngàn chỗ hở. Mới đầu ta nghĩ có lẽ họ chỉ làm chút chuyện buôn bán nhỏ không sạch sẽ, nhưng khi thấy những đầu mũi tên kia, cộng thêm hồi tưởng đủ thứ chuyện hôm đó, ta liền thấy lạ. Người có thể làm ra “đại sự” cỡ này sao lại liên tiếp phạm nhiều sai lầm hạ đẳng như vậy? Nói không chừng là có ai đó mượn việc để hãm hại người khác nên mới cố tình bố trí những thứ này để bị phát hiện.
Nói xong lời cuối, nàng lặng lẽ quan sát sắc mặt Lục Thời Khanh, nhưng thấy biểu cảm của y như thường:
– Lục mỗ đã biết, ngày mai Lục mỗ sẽ bẩm ý của huyện chúa với thánh nhân, xin ngài quyết định.
Lại là cái thái độ đẩy người khác ra xa, không mảy may để lộ này. Nguyên Tứ Nhàn không hỏi thăm được gì, đành từ bỏ.
Bầu không khí trong phòng bỗng tĩnh lặng, sau chốc lát, hai người chợt cùng nghiêng đầu nhìn ra ngoài bình phong, đồng thanh:
– Ai?
“Phịch”, tiếng vật gì đó rơi xuống đất, Người đứng ngoài bình phong định nghe lén nhặt nó lên, chậm rì rì bước vào.
Chính là Lục Sương Dư đã đi rồi quay lại, mặt đầy vẻ chột dạ.
Lục Thời Khanh lạnh lùng khiển trách:
– Bản lĩnh nghe lén này là ai dạy muội thế?
Lục Sương Dư phồng môi:
– Nghe chưa được mà, hai người thính tai quá…
Muội ấy nhìn Nguyên Tứ Nhàn:
– Muội cũng không phải cố ý, muội thấy bên ngoài có sấm, sợ lát nữa trời mưa nên đến đưa ô cho huyện chúa.
Vừa nói muội ấy vừa nhấc nhấc chiếc ô giấy dầu trong tay.
Lục Thời Khanh biết muội ấy chỉ tìm cớ, liền nghiêm nghị nói:
– Còn dám giảo biện? Muội lâu quá không chép sách nên ngứa tay à?
Lục Sương Dư oan ức:
– A huynh có cần hung dữ với muội trước mặt người ngoài vậy không… đâu thấy huynh hung dữ nửa câu nửa chữ nào với huyện chúa đâu…
Nói đến đoạn sau, giọng muội ấy càng lúc càng nhỏ. Nguyên Tứ Nhàn nghe từ “người ngoài” thì thấy không thoải mái, nhưng nghe hết câu thì chợt vui trở lại.
Lục Thời Khanh quả thực chưa từng hung dữ như vậy với nàng.
Nàng vui vẻ, muốn giải vây cho Lục Sương Dư, hào phóng nói:
– Được rồi được rồi, chuyện nghe lén í mà, ta cũng thường làm lắm, không có gì to tát cả.
Lục Thời Khanh phóng ánh mắt dao găm qua.
Sao hả, sai khiến tôi tớ của y xong, giờ còn muốn thay y dạy dỗ muội muội à?
Nguyên Tứ Nhàn thấy y không thích liền hắng giọng bẻ lái:
– Nhưng lần sau không được tái phạm nữa. Hôm nay là ta chứ nếu là vị khách quan trọng khác, sẽ khiến a huynh muội mất thể diện.
Lục Thời Khanh cảm thấy câu này còn có lý, y nhìn muội muội, quát hỏi:
– Nghe chưa?
Lục Sương Dư phức tạp nhìn hai người một xướng một họa, gật đầu:
– Dạ biết rồi.
Lời tác giả:
Lục Sương Dư: tẩu xướng huynh tùy, mấy ngày này thực không thể nào sống nổi mà! [Ảnh gào khóc]

Thiếp Định Chàng Rồi Quyết Chẳng Buông_ Cố Liễu ChiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ