Chợ tây nhiều thương nhân người Hồ, vàng bạc châu báu, đồ chơi mới lạ nhiều không kể xiết, Nguyên Tứ Nhàn dọc đường vừa đi vừa nghỉ, ban đầu còn thỉnh thoảng bắt chuyện với Lục Thời Khanh vài câu, tranh thủ thu ít thiện cảm, nhưng sau đó chỉ lo vơ vét đồ mới lạ quý hiếm, tiện tay đưa từng món từng món ra sau mà nhất thời quên mất người đó rất có khả năng là đế sư tương lai.
Một canh giờ trôi qua, khi Nguyên Tứ Nhàn hoàn hồn lại thì hai tay Lục Thời Khanh đã đầy ắp, ngay cả khuỷu tay cũng treo lủng lẳng mấy chuỗi châu ngọc xanh xanh đỏ đỏ. Đôi mắt phượng hẹp dài của y nheo lại, có thể thấy là cực kỳ nhẫn nại.
Vì Lục Thời Khanh chưa kịp thay quan phục nên người qua đường bốn phía đều thi nhau nhìn với ánh mắt kinh ngạc: khiến một đại quan như vậy làm tùy tùng, tiểu nương tử này thật lợi hại!
Nguyên Tứ Nhàn nhìn y rồi lại nhìn cái chén bạc mạ vàng cong bốn khúc trong tay, nghĩ Lục Thời Khanh chỉ có nước đội cái chén này mới đi được thì mới từ bỏ.
Nàng đến trước mặt y, nở nụ cười nịnh nọt, lấy bớt đồ khỏi tay y rồi chỉnh châu ngọc trên khuỷu tay trái phải của y sao cho màu sắc và hình dạng đối xứng, sau đó nàng mới ngẩng đầu lên nói:
– Lục thị lang, chúng ta hồi phủ thôi. Những thứ đồ đạc này thì tìm một cửa hàng gửi lại, lát nữa ta sai người tới lấy.
Lục Thời Khanh kìm nén, đợi nàng thu xếp những thứ đồ linh tinh này xong xuôi, hận không thể cùng nàng mỗi người mỗi ngả, y đi một đoạn về phía cổng phường, lúc đi ngang cửa hàng tơ lụa thì dừng bước, nói:
– Lục mỗ còn có chuyện quan trọng, mời huyện chúa về trước.
Nguyên Tứ Nhàn quay đầu, thấy y dừng trước một cửa hàng tơ lụa tên “Cẩm Tú trang”, trên lá cờ phướn rũ xuống ở cửa viết một chữ “Kỷ”.
Nhớ lại ánh mắt trước đó của y khi nhìn đội buôn Kỷ gia, nàng đưa ngón tay chỉ tấm biển:
– Nếu chuyện quan trọng ngài nói là dạo cửa hàng này thì ta cũng muốn vào xem.
Lục Thời Khanh thở dài, không nói được cũng không nói không được, quay đầu bước qua ngưỡng cửa.
Nguyên Tứ Nhàn cười, bước theo.
Giờ này cửa hàng không quá đông khách, nhưng các nhân viên đều xuất hiện, từng đôi người hợp sức xách từng rương gỗ lớn, tới tới lui lui bận rộn. Trông họ như đang thu xếp hàng hóa vừa mới tới.
Ông chủ nhìn trang phục của Lục Thời Khanh, biết là quý nhân tới nên vội gác việc vặt trong tay xuống, giao sổ sách cho tiên sinh phòng sổ sách, khom người nghênh đón:
– Vị lang quân này giúp tôn phu…
Ông nói được một nửa thì chú ý tới kiểu tóc thiếu nữ của Nguyên Tứ Nhàn nên vội đổi giọng:
– …giúp tiểu nương tử phía sau ngài đặt mua xiêm y sao ạ?
Lục Thời Khanh không gây chuyện, quay đầu nhìn Nguyên Tứ Nhàn rồi nhàn nhạt nói với ông chủ:
– Mang tơ lụa mới nhập hàng hôm nay ra ta lựa.
Mặt ông chủ lộ vẻ khó xử:
– Vị lang quân này, thực không khéo, những tơ lụa đó đã được một nhóm thương nhân người Hồ đặt sẵn rồi…
Lục Thời Khanh cong khóe môi:
– Nếu ta ra giá cao gấp ba lần thì ông có muốn bán cho ta không?
Lời y vừa dứt, vẻ mặt các nhân viên xung quanh lập tức trở nên cảnh giác.
Ông chủ á khẩu, mắt lóe lên, mặt nhăn mày nhó:
– Lang quân, không phải tiểu nhân không muốn mà thực sự là buôn bán cần coi trọng đạo lý trước sau.
Lục Thời Khanh cười:
– Vậy ta không làm khó ông nữa.
Nguyên Tứ Nhàn chợt tiến lên:
– Nhưng ta muốn làm khó thì sao đây?
Lục Thời Khanh liếc nàng.
Nàng liếc ngược lại y, cười nói với ông chủ:
– Ông chủ này, cách nói trước sau là theo ông, nhưng chúng tôi đường sá xa xôi tới, chân cẳng mỏi nhừ mà nhân viên của ông lại tới tới lui lui rầm rộ trước mặt ta như vậy, không cho ta nhìn tơ lụa trong rương cho đã mắt thì thực khiến lòng ta ngứa ngáy. Ta chỉ xem thôi, không trở ngại chuyện làm ăn của ông chứ?
Ông chủ đã có tuổi, tóc hoa râm, nhưng nụ cười xinh đẹp của Nguyên Tứ Nhàn giống hệt với nụ cười nàng dành cho Lục Thời Khanh.
Lục Thời Khanh chợt cảm thấy nàng líu ra líu ríu vô cùng ồn ào, bèn không thèm chào hỏi, xoay người rời đi.
Nguyên Tứ Nhàn kêu “ê” một tiếng, tình thế cấp bách bèn túm ống tay áo y:
– Không cho chàng đi!
Sau đó nàng nhỏ giọng nói:
– Công việc thánh nhân giao, chừng nào ta nói xong mới tính là xong.
Y cau mày nhìn ống tay áo bị nàng kéo nhăn nhúm, vung hất tay nàng ra, hít sâu một hơi, chắp tay đứng tại chỗ.
Nguyên Tứ Nhàn không quá để ý thái độ không khách sáo của y, tiếp tục gây khó dễ cho ông chủ khiến ông chủ toát mồ hôi đầy đầu, cuối cùng đành cúi đầu khom lưng nói:
– Được, được! Tiểu nương tử đợi một lát, tiểu nhân sẽ an bài ngay.
Nàng nghiêng đầu nhìn hai nhân viên vừa đi tới, ánh mắt liếc qua đôi chân có lực của họ rồi chỉ vào thùng gỗ trong tay họ, nói:
– Khỏi phiền chưởng quỹ an bài, để ta xem rương kia là được.
Ông chủ cười xòa, vẫy tay gọi hai người lại. Hai nhân viên nhìn nhau, hợp sức khiêng rương tới, cẩn thận từng li từng tí đặt trên mặt đất.
Khoảnh khắc rương chạm đất, tai Nguyên Tứ Nhàn hơi vểnh lên.
Không ngờ ông chủ vừa mở rương ra một chút liền có người từ hậu viện vội vã chạy tới, kề sát tai ông ta nói:
– Ông chủ, thương nhân người Hồ đến, gấp gáp muốn xem hàng.
Nguyên Tứ Nhàn vểnh tai nghe được câu này, nhìn chằm chằm cái rương mới mở được một nửa.
Ông chủ quay đầu đóng rương lại, lau mồ hôi:
– Tiểu nương tử, thực xin lỗi, thương nhân người Hồ đến… cô xem, hay là…
– Hay là để lần sau ta lại tới vậy.
Nàng cười, nói không cố chấp là không cố chấp.
Lục Thời Khanh thấy nàng xem xong rồi thì cất bước đi.
Nguyên Tứ Nhàn không biết sao y lại mặt nặng mày nhẹ, bèn chạy chậm mấy bước đuổi theo:
– Lục thị lang, ngài đợi với.
Y dừng lại quay đầu nhìn nàng.
Nàng dường như không có ý gì khác, bảo y chờ ở đó một lát rồi đi qua phố đối diện, khi trở về thì trong tay có thêm hai gói giấy dầu, nàng đưa một gói cho y:
– Ngài không ăn trưa, bánh này cho ngài ăn lót dạ dọc đường về.
Thấy y như có ý từ chối, nàng lập tức nói:
– Ăn hay không là chuyện của ngài, còn cho hay không là lễ độ của ta.
Lục Thời Khanh cúi đầu nhìn, vẫn nói:
– Không cần.
Nàng đành lại lôi Huy Ninh Đế vào:
– Cầm nó, ngài mới có thể trở về báo cáo kết quả chứ.
Y cau mày nhận lấy gói giấy dầu:
– Vậy, cáo từ.
Dứt lời, y không để ý tới nàng nữa, đi về phía cổng phường.
Nguyên Tứ Nhàn bĩu môi nhìn theo bóng lưng y, chờ quay về Nguyên phủ, nàng lo lắng không yên dặn Thập Thúy chuẩn bị cho nàng một bộ thường phục.
Thập Thúy nhìn sắc trời bên ngoài, vừa giúp nàng cởi xiêm y rườm rà phức tạp vừa lo âu nói:
– Tiểu nương tử, người vừa về lại muốn ra ngoài à? Chưa tới một canh giờ nữa là mặt trời xuống núi rồi.
Nàng không để bụng, gật đầu:
– Lục thị lang hình như đang điều tra vụ án gì đó, ta đi theo xem xem. Nếu ngươi không yên tâm thì cứ đi cùng ta.
Nguyên Tứ Nhàn đại khái đã đoán được, tơ lụa của Ngô Hưng Kỷ gia có vấn đề.
Ban nãy ở Cẩm Tú trang, nàng liếc mắt nhìn, áng chừng độ sâu của cái rương, nàng không cảm thấy với số lượng tơ lụa đó mà lại khiến nhân viên khiêng rương vất vả đến vậy. Xét chiều cao của cái rương nhìn từ bên ngoài, nàng cho rằng dưới đáy rương rất có khả năng có tầng ngầm.
Lại hồi tưởng động tác vô cùng cẩn thận của nhân viên khi đặt rương xuống và âm thanh vang lên lúc rương chạm đất, nàng cảm thấy, bên trong có lẽ đựng mấy thứ tương tự như đồ đồng hoặc đồ sắt gì đấy.
Đương nhiên, ngoài việc đó ra, quan trọng nhất là thái độ của Lục Thời Khanh.
Trù trang rốt cuộc có vấn đề gì, nàng không quan tâm. Nàng muốn biết Lục Thời Khanh điều tra nó làm gì. Nếu nàng đoán không sai, tiếp theo quá nửa là y sẽ đi tìm hiểu thực hư.
Thập Thúy nói:
– Nô tỳ đương nhiên đi cùng người, chỉ sợ lang quân biết sẽ tức giận.
– Sợ gì chứ, ta sẽ viết giấy để lại.
Nguyên Tứ Nhàn rút hết trang sức trên đầu, lại hỏi:
– Gói bánh kia có làm thỏa đáng không?
Hai gói bánh nàng mua đều có loại tương hiếm, mùi vô cùng nồng, nếu Lục Thời Khanh xách nó lên xe ngựa thì ít nhiều cũng để lại dấu vết.
Thập Thúy gật đầu:
– Giản Chi đã đem cho Tiểu Hắc ngửi rồi, đi theo đường từ chợ tây, nếu thuận lợi là có thể lần theo mùi tìm được Lục thị lang, người yên tâm đợi đi ạ.
…
Đợi khi Giản Chi truyền tin về, nói có tung tích của bánh, Nguyên Tứ Nhàn liền mang theo Thập Thúy chuồn ra khỏi phủ.
Nhưng cuối cùng nàng lại thấy gói giấy dầu trong bụi cỏ cách cổng phường chợ tây không xa.
Nguyên Tứ Nhàn cúi đầu nhìn con chó miệng dính đầy tương, nghẹn.
Gã Lục Thời Khanh này đúng là… không biết tốt xấu, không biết điều, không hiểu phong tình!
Vẻ mặt Giản Chi bên cạnh khó xử:
– Tiểu nương tử, chỉ có thể tra được đến đây thôi, nô tỳ thất trách.
Nàng lắc đầu, chán nản nhìn trời, sớm biết vậy thì mạo hiểm một tí, trực tiếp theo dõi y luôn cho rồi.
Thập Thúy nói:
– Tiểu nương tử, nếu Lục thị lang có lòng phòng bị, chúng ta quá nửa sẽ không theo được, chi bằng hồi phủ thôi. Nếu muộn, lang quân sẽ lo lắng.
Nguyên Tứ Nhàn gật đầu, quay đầu định lên xe ngựa thì thấy một đội buôn đi ra cổng phường chợ tây.
Là một đoàn khách ngoại vực ăn mặc đặc biệt, trông giống trang phục của người Hồi Hột. Đi đầu đội buôn là những hán tử cao to cưỡi lạc đà, cuối đội là vài cô nương đeo khăn che mặt, dáng vẻ như nô tỳ.
Hàng hóa chất đầy xe la ngựa kéo, trong đó có mấy rương gỗ màu đàn hương vô cùng quen mắt, ở góc rương là ký hiệu của Ngô Hưng Kỷ gia, vừa khéo là cái mà Nguyên Tứ Nhàn gặp ở Cẩm Tú trang.
Hiện đã cách lúc tiểu nhị nói câu “thương nhân người Hồ đến rồi” kia rất nhiều canh giờ, nàng bất giác cảm thấy kỳ lạ. Có lẽ ông chủ vốn không có ý định cho nàng xem hàng nên bảo nhân viên diễn trò để kiếm cớ mà thôi. Thương nhân người Hồ chân chính chắc là sau đó mới đến.
Nguyên Tứ Nhàn cười than thở.
Lục Thời Khanh ơi Lục Thời Khanh, người tính luôn không bằng trời tính.
…
Một nén nhang sau, Nguyên Tứ Nhàn và Thập Thúy trà trộn vào đội buôn Hồi Hột, Giản Chi ở lại thu xếp cho hai tỳ nữ bị đánh ngất.
Hoàng hôn nhàn nhạt, mặt trời đỏ treo cao phía chân trời.
Đội buôn uốn lượn ra khỏi cổng Kim Quang, từ từ đi về phía tây. Nguyên Tứ Nhàn lấy tấm vải sa mỏng che mặt, đi bộ cuối đội ở một vị trí không bắt mắt. Mấy hán tử dẫn đầu mũi cao mắt sâu cất giọng ca hòa cùng tiếng lục lạc giòn tan suốt dọc đường. Còn về họ hát thứ gì thì Nguyên Tứ Nhàn nghe không hiểu, có lẽ là tiếng Hồi Hột.
Ban đầu mọi người đi đường bình thường nhưng khi rời xa cổng thành thì họ đổi đường, rẽ trái rẽ phải đi về nơi hoang vu hẻo lánh. Nguyên Tứ Nhàn từng theo phụ thân hành quân nên chút xíu đi đường này không hề khổ cực.
Khi sắc trời mờ tối, đội buôn dừng chân ở một khu dân nghèo ngoại ô.
Nhà cửa ở đây thấp bé tập trung, đều là nhà đất xây bằng trúc đơn giản. Sau khi người Hồi Hột đến, họ chuyển từng rương hàng hóa vào trong một gian nhà trệt.
Nguyên Tứ Nhàn theo những nô tỳ khác nhóm lửa nấu nước trước một gian nhà, đợi mấy đại hán đi đầu buông lỏng cảnh giác, ngồi bên đống lửa đàn hát, uống rượu nướng thịt, nàng mới làm dấu tay ra hiệu cho Thập Thúy ở lại đây, còn nàng chuồn vào bên trong rồi lặng lẽ vòng ra sau nhà.
Ban nãy nàng đã nhớ đại khái vị trí của gian nhà trệt kia, vừa đưa mắt liền tìm chuẩn vị trí, tránh qua mấy người canh gác trước cửa, rón rén như mèo đi ra sau một cửa sổ đã mở một nửa, cột tà váy vướng víu lên nửa bắp chân, vừa định chống tay nhảy vào thì bị thứ gì đó liếm mắt cá chân.
Cảm xúc nóng ướt rõ ràng như vậy, da đầu nàng tê rần, suýt nhảy dựng lên, nàng quay phắt đầu lại thì thấy là Tiểu Hắc.
Nó đang lè lưỡi ra, vô cùng hồn nhiên chất phác ngẩng đầu nhìn nàng.
– …
Con chó ngu này sao lại theo tới rồi?
Nguyên Tứ Nhàn nuốt ngụm nước miếng an ủi, đúng là đã cảm nhận được chó rất đáng sợ. Nàng ra dấu suỵt với nó, sau đó chỉ chỉ xuống dưới, ra hiệu nó ở yên đấy đừng chạy lung tung, xong mặc kệ nó hiểu hay không hiểu, nàng quay đầu nhảy vào trong phòng.
Không ngờ chân còn chưa chạm đất, nàng đã bị một đôi tay không biết từ đâu xuất hiện chặn ngang khiến đầu óc quay cuồng.
BẠN ĐANG ĐỌC
Thiếp Định Chàng Rồi Quyết Chẳng Buông_ Cố Liễu Chi
RomanceTác giả: Cố Liễu Chi Nguồn:thuylambook.wordpress.com Editor: Thùy Lam Độ dài: 114 chương + 7 phiên ngoại Thể loại: cổ đại, trùng sinh, ngôn tình HE. Tên gốc: 咬定卿卿不放松 tình trạng :full Mình copy Truyện về nhằm mục đích đọc off không kiếm tiền.💙 Tru...