#45

15.1K 135 0
                                    

Bên ngoài trời còn sáng, nghĩa là đêm nay vẫn còn rất dài.

Ánh mắt Chu Trầm sâu thẳm, trong mắt ẩn chứa những cảm xúc mà Triệu Đường Diên không hiểu được.

Tất nhiên cô cũng không còn sức đâu mà tìm hiểu.

Chu Trầm cởi hết quần áo của cô, nhưng quần áo anh vẫn chỉnh tề, đứng trước giường chăm chú nhìn cơ thể cô.

Cô hơi lúng túng, một phần bởi chênh lệch mạnh yếu giữa hai người quá rõ ràng, còn một phần là do ánh mắt của anh quá nóng bỏng.

Cô khẽ nhích người, cố gắng giấu đi những bộ phận nhạy cảm trên cơ thể.

Chu Trầm nhịn cười, cúi xuống nắm chặt hai cổ tay cô, vừa khuỵu gối chống hai bên cạnh eo cô, vừa hỏi: "Em che làm gì? Xấu hổ à?"

Triệu Đường Diên mím môi, khẽ trừng mắt nhìn anh: "Còn anh nhìn cái gì?"

Giọng nói nhỏ như muỗi kêu, nhưng Chu Trầm vẫn nghe thấy.

Từng nụ hôn nhỏ rơi trên tai Triệu Đường Diên, hơi thở ấm áp của anh vờn bên tai cô: "Nhìn ngắm vẻ đẹp của em."

Triệu Đường Diên hô hấp chậm lại, từng hơi thở như bị nhiễm lên nhiệt độ của anh.

Chu Trầm nhẹ nhàng hôn lên vành tai mượt mà của cô, rồi đến cần cổ trắng ngần, cuối cùng rơi xuống vòng một căng tràn.

Từ bầu ngực, anh hôn từng chút một dần lên nhũ hoa, ngậm lấy nó rồi liếm mút, khẽ gặm cắn ma sát.

"Ưm.."

Triệu Đường Diên ưỡn ngực, hai chân vô thức cọ xát, vùng vẫy trên chăn mềm.

Mãi đến khi bầu ngực cô được Chu Trầm liếm láp dính đầy nước miếng trong suốt, anh mới buông tha cho nó, rời nụ hôn xuống nơi đã ngập tràn nước xuân.

Đầu lưỡi khẽ lách vào khe nhỏ, tựa như một thanh kiếm mềm mại, khuấy đảo vùng đất bí ẩn của cô.

Anh không giam cầm cổ tay cô nữa mà tách rộng hai chân cô.

Hai tay Triệu Đường Diên đã được tự do nhưng lại vô thức chạm vào cái đầu chôn dưới thân mình của ai đó.

"A..."

Chu Trầm mới chỉ nhẹ nhàng liếm mút mà cô đã lên đỉnh một lần rồi.

Còn anh vẫn mặc quần áo chỉnh tề.

Triệu Đường Diên có chút ngượng ngùng xấu hổ, giãy dụa muốn tránh đi, ngồi lên quỳ trước mặt anh, hai tay kéo lấy chiếc cà vạt tối màu.

"Em biết em định tặng gì cho anh rồi." Cô nói.

Có lẽ vừa uống ít rượu đã khiến lá gan cô phình gấp đôi luôn.

Cô gấp rút kéo cà vạt của anh xuống, rồi xoay người anh đẩy lên giường.

Chu Trầm tùy cô đẩy, đôi mắt mang ý cười nhìn cô, giọng nói khàn khàn: "Tặng cái gì?"

Triệu Đường Diên không nói gì, lấy cà vạt buộc chặt cổ tay anh lại, còn thắt một chiếc nơ con bướm nho nhỏ bên trên.

"Anh chờ em chút." Cô kéo áo ngủ mặc lên người rồi cứ thế chạy ra khỏi phòng ngủ.

Dưới thân Chu Trầm đã nín nhịn hồi lâu, nhưng đối với cô, anh lúc nào cũng có sự kiên nhẫn vô hạn.

[CaoH] Trầm DiênNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ