Say nắng (1)

742 80 1
                                    

- Này Chân Su, đi xuống căng tin thôi!

- Chân Su, đi chơi bóng rổ chứ!

- Su Hyeok, lấy giúp tớ ít đồ trong phòng khoa học đi, cao quá tớ không lấy được. 


Lee Su Hyeok là mặt trời ấm áp của cấp ba Hyosan. Sự ấm áp và gần gũi của cậu khiến ai cũng muốn lại gần. Điều này khiến Nam Ra rất ngưỡng mộ. 

Cô trái ngược với cậu bạn cùng lớp, lúc nào cũng mang vẻ mặt u ám đến trường. Cô cũng không biết nên nói chuyện với mọi người thế nào, làm gì khi giao tiếp với xung quanh. Việc này quá khó với một người khô khan như cô. Chính vì vậy, một Lee Su Hyeok toả nắng ấm ra xung quanh chính là người cô rất ngưỡng mộ. 


- Hôm nay bố không về được nên bữa tối bị huỷ rồi. Mẹ cũng có hẹn với mấy người bạn, con về nhà bảo bác Kang làm đồ ăn cho nhé! Đừng đi ăn lung tung bên ngoài đó, học xong phải về ngay, mẹ không muốn thấy con giao du với đám nhóc cùng lớp đâu. Thế nhé! 

- Lúc nào cũng thế... - Nam Ra lầm bầm trong miệng, gương mặt đầy chán chường khi nhìn vào cuộc điện thoại vừa rồi với mẹ. 

Hai người đó lại cãi nhau rồi. Lần nào cũng vậy, đến sát giờ ăn thì bố mẹ cô lại có chủ đề để chiến tranh lạnh. Rõ ràng là họ có thể ly hôn mà, nhưng lại sợ mất thể diện nên chẳng chịu ra toà. 

Nam Ra nén lại sự khó chịu trong lòng, ngồi trong lớp nhìn những cánh hoa anh đào đang bị gió thổi tung. Sự im lặng này còn tốt hơn vạn lần tiếng cãi nhau của hai vợ chồng nhà Choi. Trên trang giấy trắng tinh, chiếc bút chì bị bàn tay nhỏ nhắn ghì chặt xuống, tạo thành một cái "hố đen" nhỏ. 

"Khó chịu quá!" 

Chiếc điện thoại rung lên lần nữa, nhưng người gọi không phải mẹ cô, là ông Choi. 

- Bố ạ, con đây - Nam Ra cố kìm nén cảm xúc của mình, chiếc bút chì được nhấc lên, cô dùng đầu ngón tay sờ vào phần giấy bị ấn xuống ban nãy kia. 

- Nam Ra à, bố thật sự xin lỗi con nhiều lắm, lần này lại thất hứa với con mất rồi. Để kì nghỉ hè này nhé, bố sẽ đưa hai mẹ con đi du lịch. Bố vừa dặn thư kí Kim chuyển khoản cho con rồi, hôm nay con muốn đi chơi ở đâu thì cứ đi cùng với bạn bè đi. Rồi muốn ăn gì cứ thoải mái mà ăn, không cần nghe lời mẹ con quá đâu. Nhớ phải chơi thật vui nhé con gái, bố yêu con!


Đi chơi?

Bạn bè?

Thoải mái?

Cô được lựa chọn những điều này à? Vốn dĩ cuộc đời cô chính là một màn kịch múa rối mà. Choi Nam Ra, một con rối gỗ vô cảm. Mà đã nằm dưới sự điều khiển của người khác, cô làm gì có quyền khóc lóc hay phản kháng. 


Đôi chân nhỏ lững thững bước đi trên đường. Cô đi trong vô thức, chỉ biết theo lối mà mũi giày trắng muốn theo. Điện thoại cũng đã tắt chuông, sẽ chẳng có ai làm phiền cô nữa. 

Con ngõ nhỏ vắng người qua lại, nhưng Nam Ra không mảy may lo lắng. Cô đã đi qua nơi này nhiều đến nỗi nhắm mắt thôi cũng dễ dàng tìm được đường ra. Vả lại, cô thừa biết nơi nào là an toàn để trở thành chốn trú ẩn bí mật trong những ngày mệt mỏi. 

namra & su hyeok | yêu dấu thân thươngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ