Chương 17: Con nhà danh giá? Không,... mà cũng có thể coi là vậy.

335 56 3
                                    


Hôm nay mở mắt tỉnh dậy, chuẩn bị đồ đạc đi học, ăn đồ ăn do chính mình nấu, phần còn lại thì đậy lại cho mọi người ăn. Sao Akira phải nấu bữa sáng á? Là vậy nè... Do Lunch Rush nói bản thân tên lunch chứ không phải morning nên chỉ nấu bữa trưa thôi. Còn bữa sáng tối để cả bọn tự thân vận động. Nhưng từ khi cô chuyển vào đây thì mọi trách nhiệm đều đùn đẩy cho cô hết. Thật mệt mỏi mà...

Rảo bước trên đường. Cô bất ngờ đụng trúng một người đi đường. Thấy có lỗi, cô đỡ người kia đứng lên rồi xin lỗi rối rít. 

"Không sao."

Chất giọng trầm trầm trông như bị khô cả họng từ lâu vậy. Có vẻ người này khá giống cô khi đều bị khô họng nhỉ. Mò mẫn trong túi lấy ra vài viên kẹo bạc hà rồi dúi vào tay anh ta.

"Đây là quà xin lỗi...thứ lỗi vì đụng trúng anh...kẹo này có thể làm mát họng...trông giọng anh hơi khàn..."

Nói rồi liền tạm biệt người kia mà tiếp tục con đường đến trường. Để lại ánh nhìn đăm chiu của người kia gắn chặt vào mình. 

Quay trở lại Akira. Cô khá chắc hôm nay sẽ đặc biệt lắm đây và cô đã đúng khi...

"Em có thể cho biết cảm giác của mình như thế nào khi được All Might dạy không!?"

....Phóng viên ép sát cô không cho cô thở mà hỏi tới tấp. Càng lúc càng lấn tới, cô chắc mẩm là sẽ cho đám này chầu diêm vương. Định mở lời thì Aizawa đến giải vây, giải thoát cho những con người xém chút nữa là đi dạo Quỷ Môn Quan rồi. Vừa thoát xong, cô cùng Aizawa đến lớp. Anh trách móc cô đủ kiểu khi biết cô định cho đám kia biến mất. Akira chán nản mà nghe anh trách cứ suốt quãng đường đi. Cho đến khi đến trước cửa lớp thì mới dừng lại. 

Cô đi vào trước, chào hỏi mọi người rồi về lại chỗ ngồi. Sau đó Aizawa cũng bước vào. Anh đi đến bục giáo viên đập xấp giấy xuống bàn mở chất giọng buồn tẻ chán nản vốn có thường ngày của mình mà nói.

"Mấy đứa đã nghỉ ngơi sau khi chiến đấu hôm qua chưa? Ta đã xem qua điểm số và đánh giá của từng người rồi."

Ngừng một lúc, Aizawa nhìn về phía Bakugo.

"Bakugo. Đừng có cư xử như thằng nhóc lên bảy nữa. Em đang lãng phí tài năng của mình đấy"

"...Vâng."

"Midoriya"

Bị điểm danh, cậu bạn tóc xanh lơ giật mình.

"Cả em nữa, lúc nào cũng định phá tay mình hả? Nếu cứ lấy lí do 'Em không thể điều chỉnh được năng lực của mình nên không còn cách nào khác!' thì không tiến xa được đâu. Ta đã nói rồi đấy. Đừng để ta nói lại lần ba. Một khi vượt qua rào cản đó, em sẽ trở nên mạnh mẽ hơn nhiều, nên từ giờ phải luyện tập nhiều hơn nữa, Midoriya!"

"Vâng!"

"...Và còn Akira."

Akira nghe có người gọi mình mà ngước lên. Đập vào mắt cô là cái bản mặt khó ở của Aizawa.

"Vâng?"

"Em lại không kiềm chế nữa à? Nếu cứ tiếp tục thì sau này sẽ có lúc em vô tình đả thương đồng đội mà thôi."

[𝔻ℕ 𝔹𝕟𝕙𝕒] 𝕊á𝕟𝕘 𝕪ê𝕟 𝕓ì𝕟𝕙, 𝕥ố𝕚 𝕩ô𝕟𝕘 𝕥𝕣ậ𝕟!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ