Chương 3

1.9K 95 3
                                    

Edit: Bánh

[VỀ CÁCH XƯNG HÔ: Sẽ luôn là cậu - tớ, thi thoảng lên giường thì là anh - em cho tình thú, thi thoảng thôi, bộ này nếu mà kêu theo đúng tuổi thì có khi công còn phải kêu thụ bằng anh]

Thằng em của tôi bị xoa nắn, ngón tay linh hoạt không ngừng vuốt ve ngay phần đỉnh. Tay cậu ấy ấm áp quá, tôi không nhịn nổi mà chủ động uốn éo vòng eo, hình như cậu ấy rất hài lòng với phản ứng của tôi, động tác trên tay cũng nhanh hơn, còn không ngừng hôn tôi, nói cục cưng ngoan lắm.

Không biết qua bao lâu, đùi tôi bắt đầu co rút, tôi sắp lên đỉnh rồi.

Nhưng cậu ấy lại không giúp tôi nữa, còn siết chặt tay làm tôi không nhúc nhích nổi. Sắp bắn tới nơi còn bị ngăn lại, sự tê ngứa lan tràn khắp toàn thân, tôi vặn vẹo thân thể đầy khó chịu, nhìn cậu ấy bằng ánh mắt nghi hoặc.

Ánh mắt Văn Sở Dự có chút trống rỗng, lên tiếng hỏi tôi: "Cậu thật sự thích tớ, thật sự muốn làm với tớ sao?"

Cậu ấy nhảm vãi.

Nếu không thích, ai lại đi hôn môi, ai lại đi lên giường với cậu chứ hả?

"Cậu biết ngày hôm qua tớ ôm áo khoác của cậu để tự an ủi nhỉ."

"Ừm."

"Tớ tưởng tượng đến lúc làm tình với cậu nên mới bắn."

Cậu ấy tỏ vẻ hài lòng, thấp giọng mắng tôi một câu biến thái, rồi lại cúi xuống nhét dương vật đã cứng đến phát đau của tôi vào miệng, phun ra nuốt vào. Đầu lưỡi mềm mại quét lên từng cái gân xanh, tôi không chịu nổi sự kích thích như thế, mới được một lát đã bắn vào trong miệng người kia.

Văn Sở Dự phun tinh dịch ra trên đùi tôi, ngẩng đầu lên cười: "Làm sao, ca hầu hạ em có thoải mái hay không?"

Nói xong, cậu ấy liền lấy ngón tay vẫn còn được bọc trong lớp bao cao su, phết đống tinh dịch đó rồi chọc vào mông tôi, hai ngón tay dùng sức khuấy động bên trong.

Tôi đau đến mức run rẩy, lớn tiếng mắng: "Văn Sở Dự, cậu đừng con mẹ nó được đằng chân lân đằng đầu."

Vẻ mặt của cậu ấy tỏ vẻ ủy khuất: "Sao hết kêu là Văn ca rồi."

"Cút, ông đây mới là anh của cậu."

Cũng không phải vì nóng giận nên tôi mới nói thế, Văn Sở Dự sinh sau tôi nửa năm, nếu tính kỹ thì cậu ấy mới là người phải gọi tôi một tiếng ca.

Sao lúc trước tôi lại kêu Văn ca nhỉ? Sao tôi đần thế?

Tôi đang chuẩn bị mắng thêm thì ngón tay của cậu ấy đã ấn vào một chỗ chí mạng nào đó, khoái cảm lập tức xâm chiếm cả đại não tôi.

Lúc tôi hoàn hồn thì mới phát hiên mình vừa rên rỉ một tiếng như nức nở, dương vật vừa mới bắn cách đó không lâu lại ngẩng đầu.

Tôi tự biết tối nay mình sẽ không thoát nổi rồi, đành dùng tay che lại gương mặt nóng bừng vì xấu hổ, yếu ớt nói: "Được rồi, tùy cậu đấy."

Tôi phất cờ trắng đầu hàng, không phải vì tôi không có gan phản kháng, mà tôi đã sớm chìm sâu vào trong đầm lầy của người kia, can tâm tình nguyện, vì cậu ấy hết thảy.

[FULL] [ĐAM MỸ] GẦN GŨI QUÁ MỨCNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ