𝙲𝚑𝚊𝚙 𝚇𝙸𝙸: 𝙲𝚕𝚊𝚒𝚛 𝚍𝚎 𝚕𝚞𝚗𝚎

134 31 0
                                    

«Il n’est rien de réel que le rêve et l’amour.» ‐ Anna de Noailles

«Trong cuộc sống không có gì là thật ngoài ước mơ và tình yêu.»

Châu Kha Vũ trong một khoảnh khắc nào đó đã ngỡ như cả vũ trụ này đều đột ngột ngưng quay theo quỹ đạo vốn có vào cái khoảnh khắc mà Trương Gia Nguyên đang đứng trước cửa nhà anh cùng với đống hành lý lớn nhỏ khác nhau.

Cậu đứng đó gửi tới anh một nụ cười chiếu sáng cả một mảnh vũ trụ bé.

"Nhà văn ZDan thân mến, không biết anh có phiền không khi trong nhà có thêm một họa sĩ?"

Vị nhà văn nọ vẫn còn chưa tiêu thụ được hết lượng thông tin ập đến bất ngờ này, nhưng trong vô thức vẫn đứng tránh qua một bên để cậu họa sĩ bước vào. Còn giúp cậu kẹo nốt số hành lí vào nhà. Khi cánh cửa bằng gỗ cũ kĩ vừa khép lại thì từ phía sau đã nghe thấy tiếng gọi quen thuộc truyền tới, chất giọng trầm thấp đã khiến Daniel Châu thao thức hằng đêm.

"Kha Vũ!"

Chàng trai nhỏ hơn như chỉ chực chờ người kia quay lại liền tiến tới kéo anh vào một nụ hôn. Một nụ hôn đủ để thể hiện hết nỗi nhớ mong đối phương.

Căn hộ của Trương Gia Nguyên đã bị vụ cháy làm ảnh hưởng đến. Nhưng chỉ là một phần nhỏ bên ngoài, sẽ không mất quá nhiều thời gian để sửa chữa. Vậy mà chàng trai trẻ đã không chút chần chừ đưa ra một quyết định. Quyết định mà cậu cứ ngỡ như cả đời này sẽ chỉ xảy ra một lần duy nhất khi cậu kéo hành lí rời xa gia đình để đi theo tiếng gọi đam mê. Một quyết định khiến cả cuộc đời cậu rẽ sang chương mới. Buổi tối ngày hôm đó cậu chưa cho anh một câu trả lời thỏa đáng. Cậu muốn chính mình mang tình cảm trân quý này nâng niu đặt vào tay anh, để anh có thể đem nó khảm sâu vào nơi ngực trái.

Cậu làm giấy tờ hủy hợp đồng thuê nhà. Bán nốt chỗ tranh cần bán đi. Thu dọn hành lý rồi đặt thêm chuyến bay gần nhất. Chuyến bay khởi hành từ Roma đến Paris, không có khứ hồi.

Trương Gia Nguyên sống trên đời đã rất nhiều lần xốc nổi, lần nào cũng để lại tiếc nuối hối hận. Duy nhất lần này quyết định dọn đến bên Châu Kha Vũ, là nhất kiến chung tình, quyết không hối tiếc. Trương Gia Nguyên gần hai mươi năm tồn tại, cũng vì Châu Kha Vũ mà sống một lần.

Trương Gia Nguyên cứ thế mang nhịp sống của mình nhu hòa vào nhịp sống bình lặng của Châu Kha Vũ theo cái cách tự nhiên nhất của tạo hóa.Trùng hợp thay, cái cách ấy lại mang hai chữ tình yêu. Khi yêu nhau rồi, có ai mà không muốn cuộc sống của mình và đối phương hòa cùng một nhịp.

Trương Gia Nguyên hy vọng chương mới này của cuộc đời cậu sẽ được Châu Kha Vũ khắc họa vào đấy những con chữ đầy lãng mạn. Mà cậu cũng mong đây sẽ là chương cuối của cuộc đời mình, một chương truyện với cái kết có hậu.

.

"Kha Vũ, dậy thôi."

Bạn nhỏ nào đó đang ngồi bên cạnh khẽ vỗ vào mặt người lớn hơn để đánh thức anh dậy. Mà người lớn hơn nào đó chắc không biết trước khi nghe được bốn chữ kia thì bạn nhỏ đã ngồi ngắm mình hết một lúc. Từng đường nét sắc sảo hòa vào với nhau tạo nên một khuôn mặt không thể nào hoàn hảo hơn.

𝙻'𝚘𝚛𝚋𝚒𝚝𝚎 𝚍𝚎 𝚕𝚊 𝙻𝚞𝚗𝚎Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ