Sau khi Soobin đi, tôi lại có chút hối hận.
Bản thân thật thất bại, không thể giận nổi Soobin cho dù cậu đã làm gì đi chăng nữa. Cho cậu đi dự tiệc cùng bạn gái, đúng là bất đắc dĩ. Những chỗ như thế sẽ có gì chứ? Tôi nhắm mắt cũng có thể đoán ra.
Vài ba thứ nhạc nhẽo đinh tai nhức óc, snacks, cocktail, trai gái quấn lấy nhau, tiếng cười đùa vang khắp nơi, tất cả mờ mịt trong làn khói cùng thứ ánh sáng nhập nhoè,...
Ngắn gọn là nơi không dành cho "ông chú già" như tôi.
Đôi lúc tôi cũng cảm thấy rằng dường như cậu biết được thứ tình cảm biến thái của tôi. Càng lớn, cậu càng trở nên ít trò chuyện, cười nói, bớt quấn lấy tôi. Trước đây cậu vốn ở cùng tôi, nhưng chẳng hiểu tại sao mấy năm trước, Soobin bỗng quyết định chuyển ra ở riêng. Còn nói là không muốn làm phiền chú. Cũng không biết là ai làm phiền ai.
Tại sao chứ? Chẳng lẽ là do tôi không cẩn thận mà ngắm nhìn cậu quá rõ ràng, thời gian nhìn cậu đến ngẩn người quá lâu? Cũng phải, nếu suốt ngày bị một ông chú bệnh hoạn theo dõi như thế, tôi cũng chuyển đi thôi.
Ban đầu chính là không đồng ý, nhưng sau vì thái độ cậu quá nghiêm túc, còn vẫn hoàn thành mọi công việc trong nhà hoàn hảo như trước, tôi cũng chẳng còn lí do nào mà ngăn cản nữa.
Lắc lắc đầu, tôi tự cười nhạo bản thân. Đúng là chuyện gì liên quan tới Choi Soobin , tôi cũng là kẻ thua cuộc.
"Chìa khoá xe chú lại đâu rồi?"
"Chú làm rơi dưới gầm bàn ăn, cháu cất ở ngăn thứ nhất của tủ đầu giường của chú. Mà chú đi đâu thế ạ? Có cần cháu chở đi không? Cũng muộn rồi..."
"Không cần."
Nói xong tôi bực tức cúp máy. Ừ thì bình thường, tôi lười biếng tới nỗi biến cậu trở thành tài xế riêng, đi đâu cũng bắt cậu lái xe. Nhưng thế không có nghĩa là kẻ mê xe như tôi lại không thể tự cầm lái, lúc cậu tập lấy bằng, chẳng phải một tay tôi dạy đó sao? Vả lại, cậu tỏ vẻ quan tâm làm gì chứ, qua điện thoại mà tôi còn nghe rõ tiếng nhạc ồn ào cùng giọng bạn gái cậu nhõng nhẽo bên cạnh. Hiếm hoi lắm mới có ngày Yeonjun dễ tính như thế, cậu cứ tranh thủ đi.
Soobin đang tiệc tùng vui vẻ đến thế, tại sao tôi lại phải ở nhà mang cái vẻ mặt ủ rũ đau khổ? Dù sao thì thiếu gia ăn chơi khét tiếng nhà kang cũng không phải chỉ là hữu danh vô thực.
Đứng trước gương chỉnh lại trang phục một lần nữa, bung ba cúc áo sơ mi trong, tôi lái xe tới Noché.
"Choi Yeonjun, đã lâu không gặp. Tôi có thể lấy gì cho Ngài đây?"
Bartender còn đang lau lau cốc, vừa nhìn thấy tôi mặt đã sáng rỡ. Volka đi, hôm nay tôi vừa hay muốn say. Miệng thì nói không quan tâm, thực ra trong lòng vẫn có chút khó chịu. Tôi nuôi cậu lâu như thế, cuối cùng lại để một ả xa lạ nào đó cướp đi, nói không tức giận thì chính là nói dối. Nhưng mà đau ngắn còn hơn đau dài, cậu có bạn gái liền chặt đứt mọi tơ tưởng của tôi. Vậy càng tốt, tôi cũng không muốn thành biến thái cả đời.
Uống không bao lâu, đầu tôi có chút choáng. Lâu không uống, tửu lượng lại kém như thế. Đột nhiên bỗng quên mất trước đây, sau khi uống đến đầu váng mắt hoa như thế này thì tôi sẽ làm gì nhỉ? Phải rồi, tìm vài đối tượng vừa mắt, lập tức thuê phòng rồi quấn lấy nhau đến sáng hôm sau. Vậy thì còn đợi gì nữa? Ừm, chàng trai góc nên kia có vẻ không tệ, mắt sâu mũi thẳng lông mi dài, lại còn vừa liếc qua tôi không dưới ba lần. Nhìn lại cậu ta rồi ngoắc tay vài cái, cậu liền nghe lời mà cầm ly rượu đi qua đây, để xem hôm nay tôi thu được gì nào.
BẠN ĐANG ĐỌC
/ soojun / who is your daddy ?
FanfictionWho is your daddy? author : thatpersonmustbeu