Chương 2: NHỮNG TƯỞNG, LÃNG QUÊN LÀ ĐIỀU TỒI TỆ NHẤT.

836 53 2
                                    


Anh ấy hận mình.

Mỗi lần nhìn mình, ánh mắt anh ấy đều toát lên sự căm hận.

Vương Nhất Bác không biết phải dùng từ gì để diễn tả cảm xúc hiện tại. Người đàn ông này, thật sự hận cậu đến vậy sao?

Ngồi vào ghế phụ lái, mí mắt cậu cụp xuống. Cậu từng nhiều lần suy nghĩ về mối quan hệ giữa mình và Tiêu Chiến. Nếu như tốt thì một ngày nào đó ngẫu nhiên gặp nhau trên đường, anh sẽ dừng bước, mỉm cười chào hỏi cậu. Nếu như không tốt, có lẽ anh sẽ chẳng nhớ nổi cậu là “bạn học cũ” của mình.

Trong bữa tiệc chia tay cuối lớp mười hai, cậu đã lấy hết can đảm cầm một ly rượu đến trước mặt anh để cạn ly. Vậy mà anh nhìn cậu rất lâu, ánh mắt mang theo sự xa lạ. Cậu ngửa đầu uống hết ly rượu, cố nuốt vào trong cả nỗi xót xa.

Những tưởng, lãng quên là điều tồi tệ nhất. Nhưng hoá ra không phải! Căm hận mới là điều tồi tệ nhất.

Không dưới một lần Vương Nhất Bác cảm nhận được nỗi hận thù toát ra từ ánh mắt Tiêu Chiến. Cậu lấy làm lạ, không hiểu vì sao Tiêu Chiến lại hận mình? Nghi ngờ có liên quan tới chuyện của đời trước nên cậu đã bỏ rất nhiều thời gian để tìm hiểu. Thế nhưng hai gia đình họ hoàn toàn không dính dáng tới nhau, nói gì đến ân oán? Bố của Tiêu Chiến mất sớm, hai mẹ con họ nương tựa vào nhau mà sống. Gia cảnh như thế, e rằng muốn phức tạp cũng không phức tạp nổi. Bởi vậy, Vương Nhất Bác càng không hiểu vì sao Tiêu Chiến lại luôn nhìn mình bằng ánh mắt hận thù đó? Nghĩ không ra thì tốt hơn là không nên nghĩ nữa.

Vương Nhất Bác bình ổn lại tâm trạng, liếc nhìn đồng hồ tốc độ. Xe đã tăng tốc. Cậu mím chặt môi, không dám lên tiếng nhắc nhở Tiêu Chiến. Còn nhớ trước đây, cũng từng có lần cậu ngồi trong xe anh như thế này, thấy anh lái quá nhanh, cậu đã nhắc anh lái chậm lại. Thế nhưng, anh chẳng những tăng tốc thêm mà còn quay sang nhìn cậu, đúng lúc có một chiếc ô tô khác chạy ngược chiều lao đến. Nguy hiểm trôi qua trong gang tấc, cậu sợ đến trắng bệch mặt, còn anh vẫn điềm nhiên như không.

Vương Nhất Bác thật sự bất ngờ khi gặp lại Hạ Tư Tư và Tiêu Chiến ở nhà hàng này. Cách đây không lâu, sau khi đoạt giải Nữ hoàng màn bạc, Hạ Tư Tư đã trả lời giới truyền thông rằng, cô hy vọng chuyện tình cảm cũng sẽ thuận buồm xuôi gió như sự nghiệp. Lúc ấy, Tiêu Chiến vẫn chưa về nước. Vương Nhất Bác cho rằng anh sẽ ở lại nước ngoài với Hạ Tư Tư, vậy mà họ đều trở về. Trong mắt mọi người, ngay từ thời trung học, họ đã là một đôi trời sinh.

Nghĩ tới những điều này, khoé miệng Vương Nhất Bác khẽ nhếch lên đầy trào phúng.

Tiêu Chiến, đó là người đàn ông mà cậu luôn nhung nhớ, là người đàn ông mà cậu từng ao ước được chung sống đến đầu bạc răng long.

Bây giờ thì sao? Anh nuôi cậu như nuôi nhân tình, trong khi anh đã có bạn gái danh chính ngôn thuận. Hành vi của anh chẳng khác gì những gã đàn ông lắm tiền nhiều của khác trên đời này.

Đương nhiên, anh làm thế không có gì sai, càng không đến lượt người ngoài phán xét. Nhưng cậu thực sự khó chịu, bởi lẽ chàng thiếu niên không một chút vẩn đục trong lòng cậu đã thay đổi, trở thành kiểu đàn ông mà cậu căm ghét nhất.

[ZSWW] Chưa từng hẹn ước (chuyển ver) (Hoàn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ