Thạc Trân nghe đến chuyện về đến nhà mới kể cho cậu nghe thì cậu nói rằng không thể đợi đến lúc về nhà được. Anh nghe cậu sắp đi thì anh ôm cậu vào lòng rồi hỏi :
- Hôm nay em không rảnh thật sao ?
- Em đến xem anh như thế nào. Buông em ra, em phải đi rồi.
Nam Tuấn tự dưng cảm thấy không yên tâm cho lắm. Anh muốn giữ cậu ở bên cạnh mình mà thôi. Nhưng cậu nói rằng công việc của mình quan trọng nhiều nên cậu càn phải rời đi ngay. Anh không còn cách nào khác đành phải để cậu rời đi. Trước khi rời đi thì anh hôn lên môi cậu một cái. Sau khi cậu rời đi rồi thì anh cảm thấy trong lòng có một chút tiếc nuối. Anh đứng ở bàn làm việc và ôm nỗi nhớ cậu da diết ( dù cậu chỉ mới rời đi chưa được năm phút ).
*
Nam Tuấn ngày hôm nay trở về nhà của cậu. Anh không biết tại sao lại đến nhà của cậu nữa cơ. Nhưng mà đã đến rồi mà không vào thì kì lắm. Nam Tuấn nhấn chuông cửa rồi sau đó đứng đợi một lúc thì anh thấy mẹ của cậu bước ra ngoài và mở cửa cho anh. Mẹ của cậu thấy anh đến thì bà mừng rỡ nói :
- Con đến rước thằng Trân về chung một nhà đúng không ? Ôi mẹ chờ con lâu lắm rồi đấy con trai à. Như vậy là ba mẹ có thể đi du lịch Thụy Sĩ mà không cần phải lo lắng gì nữa.
- Thực ra con đến đây để tạo bất ngờ cho em ấy khi em ấy về nhà thôi ạ. Còn cái chuyện kia thì con không biết khi nào Thạc Trân mới đồng ý về nhà cùng con nữa mẹ ạ.
- Cứ bắt cóc nó rồi mang về nhà thôi con, cần gì phải đợi lời đồng ý từ Thạc Trân chứ ? Thôi con vào nhà ngồi đợi đi ! Chắc lát nữa nó về nó thấy con sẽ cảm động lắm cho mà xem.
Nam Tuấn nghe mẹ cậu nói vậy thì anh chỉ gãi gãi đầu không biết nói thêm gì nữa. Anh nghĩ khi cậu về nhà mà thấy anh ở đây chắc cậu sẽ cảm động đến phát khóc cho xem. Sau một ngày dài đi làm, trở về ôm người thương không phải rất tuyệt hay sao ? Trong lúc anh đang bận suy nghĩ về cảnh cậu cảm động các thứ khi thấy anh thì mẹ cậu đưa cho anh một cái thẻ gì đó. Anh thắc mắc nên hỏi :
- Mẹ đưa con thẻ gì thế ạ ?
- Cái thẻ này thằng bé dự định đưa cho con nhưng mà dạo gần đây chắc bận quá nên chưa đưa cho con. Mẹ nghe nói có một số người cứ tự tiện vào phòng riêng của nó ở công ty, vì không muốn ai làm phiền nên thằng bé đã bảo mật căn phòng đó rất kĩ. Chỉ những ai có thẻ này mới vào được.
- Vậy là các nhân viên trong công ty cũng có luôn hết đúng không mẹ ?
- Ngoài Thạc Trân ra thì con là người duy nhất có thôi đấy. Mà từ ngày có cái phòng riêng đó nên thằng bé chả bao giờ về nhà, cứ ở lì trong công ty suốt. Cái công ty riết rồi trở thành nhà của nó luôn.
Nam Tuấn nghe như vậy thif anh còn cảm thấy cảm động hơn nữa. Trước đây anh cũng từng đến chỗ làm việc của cậu khá nhiều, và anh cũng thấy căn phòng riêng tư của cậu. Đúng là Nam Tuấn nhiều lần muốn đập cái phòng đó lắm. Tại cái phòng đáng ghét đó mà Thạc Trân ít khi vè nhà cùng với anh. Nhưng khi nghe câu chỉ có anh và cậu mới có thể vào căn phòng riêng đó thì anh còn cảm thấy hạnh phúc hơn.
BẠN ĐANG ĐỌC
| NamJin | Cuộc Sống Ly Thân
Fiksi PenggemarKim Nam Tuấn và Kim Thạc Trân đã ly thân sau 1 năm cưới nhau.