Nghe cha chồng nói vậy, Thải Vi vẫn có chút bất an, nhưng giờ cũng đâu còn cách khác, vậy là đành gật gật đầu, nếu Cố Lâm đã phát hiện được gì, hoặc không thể tha thứ cho nàng, vậy liền xin hắn hưu mình đi, bằng không nàng thật sự không cách nào an tâm mà sống.
Thải Vi vì vậy mà lo sợ bất an, qua mấy ngày Cố Lâm vẫn một mực trốn tránh nàng như vậy, chỉ đối với tiểu bảo vẫn quan tâm như trước, khiến người ta đoán không ra rốt cuộc là hắn làm sao, khiến cho nàng sợ hãi lo lắng.
Cố Dã tuy thấy kỳ quái, nhưng lại không tìm được cớ hỏi chuyện nhi tử, đợi Thải Vi ôm tiểu bảo ra ngoài, hắn mới đến bên giường Cố Lâm. "Cố Lâm, ngươi có khúc mắc gì với Thải Vi phải không? Mấy ngày nay Thải Vi tận tâm tận lực chăm sóc ngươi, vì sao đột nhiên lạnh nhạt với nàng?"
"Cha." Đã nhiều ngày nay tâm tình Cố Lâm không tốt, không ngờ thái độ xa cách của mình với Thải Vi cũng bị phụ thân nhìn ra, nhất thời hắn cũng không biết phải làm sao. Nhưng hắn mấy ngày nay đã thử rất nhiều lần, chỗ phía dưới căn bản gồng không lên, nghĩ đến mình còn trẻ, Thải Vi cũng còn trẻ, lại phải ở cùng mình như vậy cả đời, thật quá ủy khuất cho nàng, nghĩ vậy, trong lòng Cố Lâm lại khổ sở, tâm tình không hình dung nổi.
"Làm sao vậy? Ngươi có chuyện gì thì nói rõ với ta, đừng tự làm khổ mình." Tuy rằng Cố Dã đau lòng cho Thải Vi, nhưng Cố Lâm cũng là con hắn, hơn nữa chuyện này cũng do hắn bắt đầu trước, nếu Cố Lâm muốn giận Thải Vi, vẫn là nên giận cả hắn mới phải!
Thấy cha quan tâm mình như vậy, Cố Lâm ngược lại rất áy náy, qua hồi lâu mới gian nan nói, "Cha, con, con không còn dùng được."
Vừa nghe lời này, Cố Dã có chút kì quái, nhưng thực nhanh liền hiểu được nhi tử rốt cuộc gặp chuyện gì, không khỏi vô cùng ngoài ý muốn. "Cố Lâm, ngươi, lời này của ngươi là ý gì? Cái gì không còn dùng được?"
Cố Lâm cũng đoán được nếu cha biết chuyện sẽ có phản ứng gì, nhưng tâm lý vẫn rất khó chịu, hắn chỉ đành thành thật nói. "Con hiện giờ, căn bản lên không được, đối với Thải Vi cũng, cũng không 'đứng dậy', cho nên không dám thân cận với Thải Vi." Nói đến đây, Cố Lâm càng chột dạ, "Cha, người nói chuyện này nên làm sao bây giờ? Thải Vi có khi nào sẽ ghét bỏ con. Hai người bọn con sau này phải ở chung thế nào đây."
Không nghĩ tới nhi tử lại bị như vậy, Cố Dã thật sự bị dọa, trong lòng cũng loạn không biết trả lời sao, Thải Vi ôn nhu thiện lương như vậy sao có thể ghét bỏ hắn? Nhưng nhi tử hiện tại thành ra như vậy, bản thân cũng có trách nhiệm, Cố Dã nhất thời không biết nên làm gì, ngừng hồi lâu mới thở dài một tiếng "Vậy ngươi cũng không nên lạnh nhạt nàng, doạ nàng sợ, cho rằng, cho rằng ngươi không thích nàng. Còn nữa, ngươi không phải trời sinh đã vậy, có lẽ bệnh lâu ngày mới thành như vậy, qua mấy ngày nữa lại tốt thôi."
Cố Dã cũng cảm thấy lời mình nói có chút vô lí, chỉ là trong thời gian ngắn không biết an ủi nhi tử thế nào, chỉ có thể nói vậy với hắn, trong lòng lại nghĩ đến những ngày sau nên làm gì, thậm chí hắn còn có chút mừng thầm, cảm giác không cần lo lắng nhi tử sẽ ngủ cùng con dâu nữa, nhưng loại suy nghĩ này cũng quá cầm thú đi!
Cố Dã sau khi biết bệnh của nhi tử cũng không nói cho con dâu, vẫn cư xử như ngày thường, dường như không có chuyện gì phát sinh.
Thải Vi lại cảm thấy Cố Lâm càng ngày càng kỳ quái, tính tình cũng có chút âm trầm, rõ ràng nhìn bề ngoài có vẻ bình thường, bỗng nhiên lại nóng nảy bực dọc, khiến nàng không biết làm thế nào mới ổn.
Trưa nay nàng còn định hỏi Cố Lâm muốn ăn gì, nhưng vừa mới bước vào, nam nhân liền hung hăng lớn tiếng đuổi mình ra, tiểu mỹ nhân ủy khuất trộm lau nước mắt, đem đồ ăn cùng chén đũa bỏ vào trong rổ, đi đưa cơm cho cha chồng.
Từ sau khi thành thân Cố Lâm chưa từng nổi giận như vậy, tiểu phụ nhân ủy khuất vô cùng, tìm tới vườn quả, thấy cha chồng vừa xong việc, Thải Vi vội đem đồ ăn bày lên bàn nhỏ, mím môi, yên lặng nhìn hắn ăn cơm.
"Thải Vi, không ăn sao?" Tuy rằng bụng đang đói, Cố Dã vẫn vô cùng quan tâm hỏi han nàng. Thải Vi mới bị Cố Lâm mắng một trận, lúc này cha chồng lại quan tâm như vậy, nhất thời khiến nàng ủy khuất nhấp môi, một bên trộm lau nước mắt, một bên cùng cha chồng nói chuyện, "Ăn, đã ăn rồi~"
Tuy rằng nàng luôn tự nhắc bản thân không nên hở một tí liền khóc, nhưng nghĩ đến thái độ của Cố Lâm với mình, Thải Vi vẫn có chút tủi thân, bất tri bất giác nước mắt lại rơi.
Thấy con dâu bỗng nhiên lại khóc, Cố Dã không khỏi có chút sốt ruột, buông chén đũa ôm nàng hỏi, "Thải Vi, làm sao vậy? Sao lại khóc rồi?"
"Con, con~" nam nhân không hỏi còn đỡ, vừa hỏi nàng lại càng ủy khuất, không kìm được cắn khăn tay, hồi lâu mới sợ hãi mềm mại nói, "Mới vừa rồi, mới vừa rồi không biết vì sao Cố Lâm đột nhiên nổi nóng với con~" Tuy nàng biết Cố Lâm vì bị thương mà tính tình cũng có chút khó chiều, nhưng không ngờ lại nóng nảy như vậy, doạ đến cả nàng, thật sự là bất lực không biết nên làm gì.
"Thải Vi." Nhìn con dâu khóc lóc tủi thân như vậy, trong lòng Cố Dã cũng khó chịu, vốn dĩ hắn còn muốn giấu nàng, nhưng giờ không nói nàng sẽ hiểu lầm, do dự trong chốc lát, nam nhân cúi đầu lau nước mắt trên mặt nàng, chuyên tâm dỗ dành, đợi nàng dừng khóc mới khó xử nói, "Thải Vi, thân thể Cố Lâm không khoẻ, cho nên tâm tình không được tốt."
Cố Dã cũng không biết nên an ủi nàng thế nào, nghĩ trong chốc lát mới nói như vậy.
Nghe cha chồng nói vậy, tiểu mỹ nhân chỉ thấy khó chịu, lại có chút nghi hoặc, "Nhưng đại phu không phải đã nói nghỉ ngơi thêm vài ngày liền khoẻ sao? Chẳng lẽ còn có vấn đề khác."
Nghe vậy, nam nhân bất đắc dĩ thở dài một tiếng, "Cố Lâm hắn, hắn bị thương mệnh căn tử."
BẠN ĐANG ĐỌC
[Hoàn - H văn] Sau khi cưỡng thao con dâu
RomanceTác giả: Lệ Xuân Viện Đầu Bài Thể loại: cổ đại, cao H, 1×1, cha chồng cường ngạnh truy thê, cha chồng × con dâu, HE Editor: Lạc Rang Văn án: Từ sau khi rình coi con dâu, người cha chồng goá vợ bắt đầu si ngốc, mỗi ngày dùng đủ mọi hình thức gian dâm...