Jungwoo sau khi nhận thức được phát ngôn của mình, lập tức muốn độn thổ. Là dây thần kinh nào đã sai khiến cái miệng của cậu thế?
"Em... Em đi ngủ đây!" – Cậu vùng dậy, thật sự mong trốn thoát được khỏi thực tại.
Nhưng Jaehyun thì không nhúc nhích, tay anh vẫn bám chặt thân người cậu, những thớ gân xanh tím ẩn hiện dưới lớp da trắng bóc.
"Em đi ngủ thật mà!" – Jungwoo mếu máo sắp khóc đến nơi, cậu lỡ đùa với lửa rồi. – "Bỏ em ra đi."
"Em. Vừa mới nói gì?" – Âm thanh trầm khàn của Jaehyun đã thoáng chút run rẩy. Hay là Jungwoo tưởng tượng ra như vậy?
Cậu chẳng dám mở miệng nữa. Nói gì thì nói, Jungwoo cũng là đàn ông. Cậu biết mình vừa đẩy Jaehyun vào tình huống gì. Aishh chết tiệt! Một mồi lửa nhỏ, nhưng đám cháy chắc chắn to.
Jaehyun là một thanh niên khỏe mạnh, và đang chìm trong lâu đài tình ái. Từng cái đan tay cũng khiến tim cậu mềm nhũn, chỉ những nụ hôn đã đủ khiến cậu bồn chồn. Lần nào môi lưỡi dây dưa, Jaehyun cũng tham lam muốn chiếm lấy bằng sạch, muốn lấp đầy hết thảy người cậu đắm say. Nhưng chỉ vậy thôi, cậu giấu sau những hơi thở dồn dập, chôn kín trong lòng bàn tay nắm chặt những mộng tưởng xa vời nhất của bản thân. Jaehyun không phải không vội, chỉ là cậu sợ Jungwoo của mình chưa sẵn sàng. Cậu nguyện đè nén và chờ đến khi em cho mình bước qua ranh giới.
Jaehyun có cả đời để chờ Jungwoo cơ mà.
Jungwoo dùng hai tay ôm lấy gương mặt tuấn tú, lấy hết can đảm đặt lên đôi môi mỏng đang hé mở một nụ hôn, dùng đầu lưỡi tinh tế thăm dò. Vị ngọt từ Jaehyun xộc vào khoang miệng, càng đưa đẩy càng mạnh bạo, càng lún sâu càng khó dứt. Chẳng mấy chốc, từng tấc da thịt của Jungwoo đều được anh mơn trớn, lòng bàn tay mềm nhưng bỏng rát từ từ lả lướt trong chiếc áo thun chật chội, gắt gao siết lấy vòng eo. Cậu cảm nhận được những dấu hôn của Jaehyun đang dần trải xuống phía dưới cơ thể, phản ứng lạ lẫm bắt đầu trào dâng, lí trí mơ hồ bỗng nhiên thảng thốt.
Jungwoo, mày còn tỉnh táo không vậy? Rốt cuộc mày muốn hủy hoại anh ấy đến mức nào?
"Jae... Jae...Mình... dừng lại, nhé?" – Tiếng cậu vang lên đứt quãng.
Jaehyun khẽ cau đôi mày ngài, ngẩng khuôn mặt không giấu nổi hụt hẫng lên nhìn Jungwoo. Da mặt em đỏ bừng, mắt đã sớm khoác một tầng sương mờ lệ, run rẩy nắm lấy ga giường.
"Em... em muốn dừng lại."
Cậu lập tức ngưng động tác, mắt hằn những tơ máu dữ đội, mồ hôi cũng rịn ra ở thái dương, nhưng vẫn rướn người hôn lên trán em một cái, thì thầm "Không sao đâu", và bước vào nhà vệ sinh sau đó.
-
Khi Jungwoo tỉnh dậy thì Jaehyun đã đi quay phim từ 4 tiếng trước. Cậu thầm thở phào nhẹ nhõm, bởi sau đêm qua, chẳng biết sáng nay nếu vẫn thấy anh ôm mình ngủ thì cậu sẽ phải đối mặt thế nào.
Jungwoo không phải kiểu người quá cổ hủ. Đối với tình dục mà nói, phát sinh quan hệ với người mình yêu chỉ là sớm hay muộn, nhất là khi cậu đã nuôi trong lòng tình cảm với anh bền bỉ như vậy. Cậu biết, biết rõ chứ. Rằng Jaehyun luôn bỏ qua suy nghĩ của bản thân, anh muốn chờ tín hiệu từ cậu. Nhưng Jungwoo làm sao có thể ích kỉ đến thế. Yêu anh đã là sai trái, hẹn hò với anh đã là cấm kị, đối với mối tình mang vận mệnh chết yểu này, Jungwoo có tư cách gì để ràng buộc tình cảm nơi anh? Làm ra những chuyện như vậy, rồi sau chốt lại nói lời chia tay chóng vánh, cậu sợ mình không đủ can đảm đối mặt với Jaehyun, lại càng sợ mình không đủ tự tin có thể buông bỏ được anh.

BẠN ĐANG ĐỌC
[Jaewoo] Chúng ta
FanfictionJungwoo thích Jaehyun - ai cũng biết điều đó, trừ Jaehyun. Jaehyun thích Jungwoo - không ai biết điều đó, trừ Jaehyun. 2/9/2021_