Từ Tấn gọi Vương Việt đến phụ thu dọn để Lục Vi Tầm chuẩn bị xuất viện. Lục Vi Tầm vừa bỏ đồ bệnh viện thay sang quần áo thường, trông có vẻ tĩnh trí nhưng ánh mắt vừa chạm khay nhỏ trên tủ thấp giữa phòng lại có vẻ kích động lên. Từ Tấn mua rất nhiều bánh ngọt xếp vào, dỗ dành Lục Vi Tầm thử đủ loại hòng tìm ra một hương vị nào đó có thể đánh thức vị giác ngủ say nhưng qua nhiều ngày vẫn vô hiệu. Mặc kệ màu sắc hình dạng, xốp mềm hay giòn cứng, Lục Vi Tầm đưa vào miệng liền trở thành một khối cộm lên trong vòm họng và chỉ có thế, đến cả sự nhạt nhẽo cũng không cảm nhận được. Cái khay bánh trở thành vật chướng mắt mà Từ Tấn chưa kịp dọn.
Từ Tấn nhận ra tròng mắt hằn đỏ của Lục Vi Tầm, hốt hoảng xoay lưng che tầm nhìn rồi gọi Vương Việt tới, dúi khay bánh vào ngực: Cho cậu, ra ngoài ăn đi, ăn hết mới được vào.
Vương Việt đứng ở hành lang ôm khay bánh đầy ắp trước bụng, lúng túng không biết nên làm gì. Từ Tấn rõ ràng có ý đuổi cậu để xoa dịu Lục Vi Tầm, vậy phải đi lâu một chút. Nhưng đống đồ ăn vặt này thì không biết xử lý thế nào, bây giờ Vương Việt không đói lắm, bình thường cũng không hảo ngọt, vứt thì không nỡ, chỉ liếc qua đã biết toàn thứ đắt tiền.
Cái vỏ bánh vàng ươm nhô cao bỗng nhiên đập vào mắt khiến Vương Việt nghĩ đến một người.
Kể từ hôm đó Vương Việt chưa từng gặp lại nhưng mọi chi tiết đều nhớ rõ, vẻ mặt của người ấy khi xức thuốc cho cậu, hơi ấm bàn tay vô tình khẽ chạm khi đưa danh thiếp cho cậu. Trước khi bỏ danh thiếp đi, Vương Việt cũng đã học thuộc hết những chữ trên đó.
Vương Việt hướng về phía phòng riêng của bác sĩ, cậu vốn làm nghề giao hàng, nhớ đường chỉ là chuyện nhỏ. Tâm trạng Vương Việt vui lên theo từng bước chân, nghĩ bụng sẽ để khay bánh trước cửa rồi thôi. Lăng Duệ không cần biết do ai mang tới làm gì, Vương Việt chỉ muốn cởi bỏ nỗi áy náy chưa cảm ơn xứng đáng.
Nghĩ bụng êm xuôi là thế nhưng đến khi đứng trước cửa rồi Vương Việt lại bần thần. Bác sĩ có ở trong đó không nhỉ, mình có thể... Không. Vương Việt tự gạt đi ý nghĩ chưa thành hình. Đối mặt rồi sẽ không biết nói gì mất. Nhưng Vương Việt thật muốn nhìn thấy Lăng Duệ cầm khay bánh một chút, bèn đánh liều gõ cửa rồi đặt khay xuống, lánh đi thật nhanh.
Phải mất một lúc cửa mới hé mở, Vương Việt đang sốt ruột nấp sau mé tường lối rẽ bất giác mỉm cười. Nhưng Lăng Duệ không ra một mình, theo sau là một người đàn ông cao hơn đôi chút, mặc đồ tây lịch lãm, gọng kính được sống mũi cao vút đỡ lấy càng tôn lên vẻ sáng láng của khuôn mặt. Có vẻ họ rất thân, trước đó đã choàng vai nhau, nhặt khay bánh lên còn cười đùa rất thoải mái. Người kia thản nhiên nhón lấy vài cái bỏ vào cặp táp, trong đó có cái bánh tart trứng vỏ vàng rực rỡ.
Khoảng cách hơi xa, Vương Việt không nghe được câu nào nhưng tim hẫng xuống. Cũng không có gì ghê gớm, Vương Việt chỉ cảm thấy thua thiệt, dẫu sao bác sĩ Lăng giao thiệp với người cùng tầng lớp cũng hợp lẽ, làm việc ở bệnh viện lớn thế này hẳn là rất giỏi, quen biết chắc toàn giáo sư chuyên gia các ngành, mà theo cử chỉ vừa rồi thì quan hệ thân thiết hơn bạn bè xã giao nhiều lắm.
![](https://img.wattpad.com/cover/308493628-288-k482307.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
|Hệ liệt| |JunZhe48| |Tư Việt Tấn Duệ| Từ biệt anh - Lặng nhìn anh
FanfictionChỉ trong vòng vài năm, 3 người đàn ông đã thay đổi hoàn toàn cuộc đời Vương Việt, từ mặt đất xuống địa ngục, từ hố sâu lên thiên đường. Tác giả: skybird51129 * Ngược ngược ngược. Hệ liệt JunZhe48, đọc cuốn nào trước cũng được. P1: Từ Tư x Vương Việ...