12 - Vỏ rỗng

1.3K 64 11
                                    

Au: Chắc cũng hơi muộn, nhưng mình chỉ muốn nói là mình thích Tulen x Aleister không quan trọng vị trí top hay bot, công hay thụ. Mình ship và viết truyện với suy nghĩ chỉ cần 2 người họ ở bên cạnh nhau là đủ. Yêu nhau cũng được, không yêu nhau cũng được, ghét nhau cũng được, mập mờ với nhau cũng được. Chỉ cần là Tulen với Aleister nên các bạn cân nhắc nếu ship only TuAleis hay only AleisTul nhé.

-----------------

Aleister gạt tay, rũ bỏ tàn thuốc lá còn dư lại. Lửa cháy trên điếu thuốc nhấp nháy nhè nhẹ. Hắn ta lại đưa lên miệng, rít một hơi dài, lửa cháy đến tận phần viền vàng. 

Nhả ra một hơi khói, hắn ta chán nản dí đầu thuốc xuống gạt tàn. Sắc mặt hắn nhăn nhó, nhìn là biết đang khó chịu. Mái tóc dài của hắn được buộc ra sau một cách hờ hững, vài sợi tóc còn rơi xuống trước mặt. Chiếc áo len cao cổ mà hắn đang mặc còn rất mới, nhưng lại xộc xệch, quần áo không hề chỉnh tề, mang lại cảm giác lười biếng và lôi thôi.

Aleister mò mẫm xung quanh mình, hắn cầm lấy bao thuốc lá, rồi ném nó ra sau lưng khi phát hiện bao thuốc đã sớm hết. Kẻ luộm thuộm bèn dùng sức ngồi dậy, rời khỏi chiếc ghế sofa. Ra đến cửa, lấy bừa cái áo khoác rồi nhanh chóng ra ngoài.

Tới cửa hàng tiện lợi, Aleister  nhanh chóng lấy bao thuốc có nhãn hiệu quen thuộc rồi ra quầy tính tiền. 

-Đường đường là giáo viên mà lại hút thuốc à?

-Không phải trên trường là được, lo việc của cậu đi.

Aleister mỉm cười đáp trả câu hỏi, rõ ràng không phải là điệu cười thân thiện. 

Tulen nhún vai, nhìn vẻ mặt không vui của người trước mặt. Cậu ta không hề nể mặt, vẫn tiếp tục chọc người kia.

-Em chỉ quan tâm đến thầy thôi, nhìn thầy bây giờ như mấy kẻ thua cuộc vậy. Quần áo xộc xệch, mắt thì thâm cuồng. Ai nhìn vào, không tưởng thầy mới thất tình, cũng là tưởng thầy là kẻ vô gia cư.

Tulen nói với giọng thản nhiên, tay vẫn cầm bao thuốc thanh toán nhanh gọn. Aleister thực sự bực mình, nụ cười trên miệng cũng dập tắt ngay lập tức.

-Không phải việc của cậu.

Aleister lắc đầu, thiếu niên trước mắt đã biến mất, chỉ còn lại một nhân viên lạ mặt đang thanh toán cho hắn ta. Hóa ra chỉ là những kí ức cũ, chẳng có ai trách móc hắn vì hút thuốc cả. Chẳng còn gì luyến tiếc nơi này, cũng như mớ hoang tưởng đó đã trôi về quá khứ, hắn quay người rời đi nhanh chóng.

Dù hắn muốn bỏ qua, hắn muốn vờ như không thấy những kỉ niệm đó nhưng nó vẫn luôn tồn tại, xuất hiện mọi nẻo đường mà hắn đi qua. Ở đâu cũng có giọng nói của tên nhóc phiền phức kia gọi hắn.

Gốc cây đằng kia thường là điểm hẹn của hai người. Aleister đi chậm lại một chút.

-Sao bây giờ thầy mới đến? Em đã ra ngoài trước được mười phút rồi nhưng thầy vẫn ở nhà nốt cái quyển thơ của thầy à?

-Vậy lần sau cậu đừng gọi tôi nữa là được. Đi mà rủ bạn cậu ấy!

-Không được, Murad rất đẹp trai còn thầy thì không, thầy sẽ không làm lu mờ vẻ đẹp tuyệt hảo của em.

Ổ Sìn Tulen X AleisterNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ