Vết Thương

58 5 0
                                    

Thiên Bình cất gọn mấy quyển sách lên kệ gỗ đã được phủi bụi, xong xuôi thì gấp lại quần áo để vào ngăn kéo tủ, dọn dẹp lại giường, đi lấy nước, quét sân nhà phủ đầy lá anh đào. Khuôn viên hắn được sắp xếp có một cây anh đào, không biết đã có hoa bao giờ chưa, nó không cao, lá lại còn nhiều, trông lá xanh thế kia mà, sao lại tan tác khắp sân thế.

" Tiểu tử! Cho ngươi dọn tới chết!"

Thiên Bình nghe thấy tiếng nghiến răng, vội đi xem là ai. Đến một góc khuôn viên thì thấy tiểu cô nương ban nãy đang ngồi nhổ cỏ, vứt đầy thân cây cỏ ra sân, cây thì nhổ cả rễ ném ra vươn vải đất, nàng giúp hắn dọn cỏ sao, mà dọn cỏ thế này thì bừa bãi quá.

Hắn đi lại sau lưng nàng, khom người tay đưa ra vỗ vai nàng hai cái: " A Vu đó sao? Ngươi làm gì vậy?"

Song Tử nghe có tiếng gọi, thoắt hai tự A Vu thôi, nàng đã giật bắn người rồi, theo phản xạ mà quay lại nhìn kẻ đằng sau.

Nàng thét gọi: " Tiểu tử!?"

Hắn đưa tay lên gãi đầu, nàng gọi hắn hay gọi ai vậy: " Ta..?"

Nàng nhăn mặt, một phát đứng dậy cụp đầu vào cằm hắn, hắn bật ngửa, nàng liền cầm cây cỏ còn cả rễ bám một cục đất ném ngay vào người hắn.

" Ngươi..!!" Hắn tức không biết phải làm sao, nha đầu này cọc cằn như thế, hắn nể thân phận công chúa của nàng, nhưng tính nết này, hắn chịu thế nào được.

" Ngươi cái gì, ăn nói cho đàng hoàng, ta không phải cái thứ để ngươi muốn gọi thì gọi!" Nàng quát hắn một hồi, hắn gắng gượng ngồi dậy phủi lớp đất trên người, lại bị nàng thẳng chân đá vào cánh tay. 

Hắn bất lực với kẻ ngỗ nghịch như thế, cứ cái đà nhịn nhục này thì càng làm cho nàng ta thêm tác oai tác oái mà thôi.

" Phụ mẫu ngươi không dạy ngươi tôn trọng người khác à! " Hắn đứng phắc dậy, lớn tiếng đáp trả con người ngang ngược kia. 

Nàng câm nín nhìn hắn, trước mắt, người trước mắt cao hơn nàng gần nửa người. 

Hắn tiếp tục: " Nhân chi sơ, tính bản thiện, con người ngươi được giáo dục tử tế, thế mà lại cư xử như vậy, khi học chữ thì cái não ngươi ở chỗ nào ?"

Nàng không biết đáp thế nào, hình như hắn nói có vẻ đúng, nàng không rõ nguyên do mà trực tiếp đem cỏ cây ném hắn, có hơi quá rồi. Với lại, khi học chữ, đầu óc của nàng ở tận chín tầng mây.

" Còn nhỏ mà ngôn từ vô phép như thế, ngươi lớn lên chỉ tổ ăn hại." Hắn nghĩ gì đều nói ra cả, từng câu chữ như cứa vào tim tiểu cô nương thấp hơn hắn gần nửa cái người kia. Nàng bắt đầu mếu, hắn thấy thế thì ngoảnh mặt đi chỗ khác, nếu như lúc này nàng thốt lên một câu xin lỗi thì tốt rồi.

Nhưng mọi chuyện không như hắn mong đợi, nàng òa khóc, tức tốc chạy đi mất. Hắn nghe tiếng khóc thì có ngoải đầu nhìn nàng, vừa hay, nàng hậu đậu, chân chạy đạp phải cỏ vừa nhổ xong mà ngã bịch xuống đất.

" Oaaaaaa!" Nàng thét lớn như bản năng của một đứa trẻ, chúng chỉ biết khóc lóc khi này thôi. 

Hắn trơ mắt nhìn tiểu cô nương vừa bị hắn nói vài ba câu đã lăn đùng ra khóc, quả thật lúc này hắn không biết làm gì. Hồi còn ở nhà, tiểu muội muội của hắn cũng hay khóc, nhưng đều được các nô tì tỷ tỷ cùng mẫu thân dỗ dành. Nói trắng ra, hắn có muội muội, nhưng chưa dỗ con bé bao giờ, và hiện tại cũng thế, hắn không biết dỗ Song Tử.

( Song Tử Nữ - Thiên Bình Nam ) Mảnh Hồi ỨcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ