Chương 3

811 75 10
                                    

Lâm Sư rũ mi mắt, đứng một lúc.

Cuối cùng hắn đi đến trước bàn, mở hộp giữ nhiệt, hương thơm lập tức toả ra khắp phòng.

Dạ dày hầu như rỗng tuếch kêu lên một tiếng.

Lâm Sư muốn lấp đầy bụng trước, nhưng vẫn không nhịn được hoài nghi. Người nọ nấu cháo cho hắn, rốt cuộc là vì cái gì? Chẳng lẽ cô ta bỏ một ít thứ kì quái vào trong cháo muốn xem hắn kinh hoảng thất thố?

Nghĩ đến đây, Lâm Sư cảm giác trái tim đang đập nhanh mà không rõ lý do cũng dần bình thường trở lại.

Hắn dùng muỗng múc vài thìa cháo cũng không thấy có thứ gì.

Chỉ là vì vừa rồi hoài nghi, hắn bỗng nhiên cảm thấy cháo này cũng không hấp dẫn như lúc nãy.

Suy nghĩ một lúc, Lâm Sư vẫn là đóng nắp hộp giữ hộp giữ nhiệt, không động chút cháo nào.

Thiện ý đối với hắn mà nói là một thứ vô cùng xa xỉ, hắn cũng không dám vọng tưởng có một ngày mình có thể nhận được.

Trong phòng ngoại trừ một cái máy tính cùng mấy quyển sách cũng không có cái gì khác để tiêu khiển.

Lâm Sư không yêu cầu thứ gì nên máy tính với hắn mà nói không có chút hấp dẫn nào, hắn giơ tay tắt đèn.

Lúc sắp nằm xuống, trong đầu hắn đột nhiên hiện ra một câu: "Nhớ lau khô tóc trước khi ngủ không thì sẽ cảm mạo."

Lâm Sư sờ tóc, đích xác còn có chút ẩm.

Do dự trong chốc lát, hắn như bị ma xui quỷ khiến mà mở đèn lên, nhìn về phía phòng tắm. Phòng tắm hẳn là có máy sấy.

Lâm Sư xốc chăn xuống giường, chậm rãi đi đến gần chiếc máy sấy, thử thăm dò bật nút khởi động lên.

"Ong ong ong" thanh âm truyền đến rất khó nghe.

Nhưng nó lại thổi ra luồng không khí rất ấm áp.

Lâm Sư vụng về mà sấy khô tóc.

Trong trí nhớ, hắn dường như đã từng dùng thứ này, nhưng đó đã là việc rất lâu trước đây.

Khi hắn lớn hơn một chút sẽ không bao giờ dám ở nhà tạo ra âm thanh quá lớn nên không dùng máy sấy.

Lâm Sư một lần nữa nằm trên giường, tóc khô mát ấm áp, so với tóc ướt đi ngủ thì thoải mái hơn nhiều.

Khi hắn sắp ngủ, dạ dày đột nhiên truyền đến cơn đau dữ dội, đau đến mức hắn cuộn tròn lại.

Ôn Du Du đối với tình trạng của Lâm Sư không hề hay biết, cô vừa tắm rửa xong, đang dọn dẹp lại phòng.

" Trời ơi, căn phòng này rốt cục mấy trăm năm rồi chưa được dọn vậy?"

Vì để cho tiện, Ôn Du Du chỉ mặc quần áo cộc, cô nhặt tất cả đồ trên mặt đất lên, nên cất vào tủ thì cất vào tủ.

Dọn suốt hai tiếng, phòng cuối cùng cũng giống dành cho người ở.

Lúc này, cô nhận được tin nhắn của Trình Dật Minh.

Tiểu Minh: Du Du, mũ thực tế ảo mới nhất đã được đưa ra thị trường, cậu thích cái nào?

Sau đó cậu ta đã gửi mấy cái ảnh.

Bạch Nguyệt Quang Của Nam Phụ Cố ChấpNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ