Ôn Du Du còn chưa kịp hồi phục, lão sư đã cầm sách giáo khoa đi vào lớp. Cô tắt màn hình, nhét điện thoại vào gầm bàn. Tiểu Sư cơ hồ không dùng phần mềm xã giao, cũng không biết ý nghĩa của cái icon này. Lúc nào cô bớt chút thời gian nói cho cậu mới được.
Tiết này là tiết ngữ văn, lúc đầu lão sư dạy ngữ văn xin nghỉ, lão sư tạm thời khác lên lớp. Lão sư dạy thay họ Ngưu, là một nữ nhân trung niên rất nghiêm khắc, nghe nói lúc trước việc làm không thuận, cho nên mới đi làm lão sư.
Khoảng thời gian dạy thay này đối với cô mà nói là một cơ hội rất quan trọng, nếu như biểu hiện tốt sẽ có cơ hội được dạy chính thức. Biểu hiện kém, cũng chỉ có thể tiếp tục làm lão sư hợp đồng, thậm chí có khả năng bị cách chức. Cho nên Ngưu lão sư so với những lão sư khác áp lực còn lớn hơn, hận không thể bắt các bạn học ban 7 tất cả thời gian đều dùng để học ngữ văn.
"Tốt lắm, hàng này, bạn học cuối cùng đứng lên trả lời vấn đề." Ngưu lão sư chỉ chỉ một loạt bên phải.
Người cuối hàng kia chính là Lâm Sư. Kỳ thật tình huống của Lâm Sư, chủ nhiệm lớp lão Vương đã cùng các lão sư khác nói qua, các lão sư đều biết anh có chướng ngại xã giao, cho nên sẽ không cố ý gọi anh lên trả lời vấn đề, dù sao chỉ cần anh lên lớp không ảnh hưởng đến người ta là được.
Ngưu lão sư cũng biết chuyện này. Nhưng là bà cảm thấy nếu là bà có thể thay đổi đứa bé này là có thể chứng minh trình độ dạy học của bà ta, đến lúc đó có thể được lưu lại làm lão sư chính thức.
Trong lớp ánh mắt của mọi người đều đồng loạt nhìn ngay về phía Lâm Sư. Lâm Sư con ngươi đột nhiên co lại, nắm chặt bút. Những ánh mắt kia rơi ở trên người anh khiến anh không được tự nhiên, thậm chí có chút khó mà chịu đựng. Anh không muốn bị nhiều người nhìn như vậy, cũng không muốn đứng lên trả lời vấn đề.
"Vị bạn học này là vừa mới chuyển đến a? Em trả lời một chút cái bài này." Ngưu lão sư tiếp tục thúc giục nói.
Lâm Sư vẫn như cũ vững vàng ngồi, không nói gì, cũng không có đứng lên. Ngưu lão sư cảm thấy mình xuống đài không được, sắc mặt nháy mắt âm trầm xuống.
"Vị bạn học này, em không nghe thấy lời của lão sư sao?"
Trong lớp bầu không khí rất là xấu hổ. Ôn Du Du lo lắng nhìn về phía Lâm Sư. Lúc này mới là ngày đầu tiên đi học ngày đã gặp phải tình huống như vậy, quả thực nằm ngoài dự liệu của cô. Cô đã dặn dò ba nói tình huống của Lâm Sư với các lão sư một chút, để các lão sư đối với Lâm Sư bao dung một chút, cho anh một ít thời gian để thích nghi. Nhưng Ngưu lão sư sao lại như vậy? Trình Dật Minh tiến tới, nhỏ giọng nói với Lâm Sư:
"Lão sư đang gọi cậu đấy, cho dù bài này cậu không biết cậu cũng nên nói một tiếng a."
Cậu cho rằng Lâm Sư luôn luôn cúi đầu, không phát hiện mình bị lão sư gọi lên. Nhưng Lâm Sư vốn mẫn cảm đối với hoàn cảnh chung quanh. Tất cả mọi người nhìn về phía anh, cho dù anh không ngẩng đầu lên, cũng biết lão sư gọi chính là mình.
"Lớp chúng ta có một ít bạn học không cần ỷ vào trong nhà mình có hai cái tiền bẩn, liền không đem lão sư để vào mắt. Các em hiện tại không học tập cho tốt, tương lai cho dù kế thừa gia nghiệp cũng là lão bản vô học, có thể giữ vững gia nghiệp hay không cũng là vấn đề."
BẠN ĐANG ĐỌC
Bạch Nguyệt Quang Của Nam Phụ Cố Chấp
RomanceTác giả: Thủy Mật Đào Vị Editor:thư mê truyện=))) Văn án 1: Ôn Du Du xuyên thư. Cô xuyên vào một bộ truyện thanh xuân, trở thành nữ phụ bạch phú mỹ luôn lì lợm la liếm nam chính, cuối cùng nhận cái kết vô cùng bi thảm. Lúc xuyên thư, nguyên chủ đang...