Nhà Lục Tuyết ở một tiểu khu bình thường và hơi cũ, hành lang không có đèn, ban đêm miếng vải đen chống rét cũng rất đáng sợ. Cô ta đi đến cửa nhà mình, vừa đẩy cửa vào liền nghe được tiếng mẹ truyền ra từ phòng bếp:
"Sao nay con về muộn vậy?"
"Con ở lại lớp làm một ít bài tập." Lục Tuyết thuận miệng viện cớ nói dối.
"Ngày mai sinh nhật con, các bạn học con chắc chắc tặng con không ít thứ đúng không? Đến lúc đó con phải nhận đồ rồi ngày hôm đó liền bán luôn. Vừa vặn em trai con gần đây muốn mua một đôi giày đá bóng, còn nhất định phải là nhãn hiệu cao cấp, mẹ nào có tiền mua cho nó đâu."
Kèm theo đó là âm thanh cái nồi lật qua lật lại, thanh âm của mẹ cô ta có chút mơ hồ không rõ. Lục Tuyết nước mắt lập tức lại dâng lên, cô ta nhỏ giọng nói:
"Con đi làm bài tập", sau đó liền vào phòng đóng cửa lại. Cô ta muốn mua một bộ quần áo hơn một trăm tệ cũng không được, em trai lại có thể mua đôi giày mấy trăm tệ, dựa vào cái gì, dựa vào cái gì a? Lục Tuyết ném cặp sách, ghé vào giường thấp giọng nghẹn ngào. Phòng của em trai so với cô ta còn lớn gấp đôi, cô ta lại chỉ có thể ở căn phòng chật hẹp, giường sắt bị rỉ sét, trên giường dùng để để mấy đồ linh tinh, không gian của cô ta chỉ có như vậy. Vì cái gì Ôn Du Du trong nhà có nhiều tiền như vậy, sống tốt như vậy, muốn cái gì là có thể mua cái đó, cô ta lại không thể. Ôn Du Du nhà biệt thự, đi xe sang, có tiền như vậy mà không thể chia cho cô ta một chút sao? Các cô không phải là bạn tốt sao? Nếu nhà cô ta có tiền, Ôn Du Du nhà nghèo, cô ta nhất định sẽ mỗi tháng chia cho Ôn Du Du một vạn tệ. Đáng tiếc Ôn Du Du sẽ không hào phóng như vậy giống cô ta. Bạn bè cái gì, đều là giả hết. Kẻ có tiền đều dối trá.
Ôn Du Du còn không biết mình bị mắng, cô vừa về tới nhà liền thấy cha cùng Lâm Sư ngồi trước bàn ăn.
"Con về rồi, ba nghĩ con không về nên định gọi điện hỏi một chút, mau tới ngồi đây ăn cơm đi."
Thấy cô về, Ôn Phong lập tức cao hứng nói. Dì Lưu bưng cơm tối lên, Ôn Du Du rửa tay sạch sẽ, ngồi xuống vị trí của mình.
"Ba, ngày mai con cùng mẹ đi dạo phố, ba có cái gì muốn mua không?"
Ôn Du Du tùy ý nói. Ôn Phong sửng sốt một chút. Lúc trước khi mẹ Ôn Du Du, Ôn Du Du đều sẽ rất không cao hứng mà nhăn mặt, lần này thế nào lại không trốn tránh? Nghĩ đến tuần này con gái đã thay đổi nhiều, Ôn Phong lập tức hiểu, con gái thật hiểu chuyện.
"Ba không có gì muốn, hai người ngày mai gặp nhau ở chỗ nào? Ba đưa con đi."
"Không cần, ngay cổng đại học thôi ba, bảo Vương thúc đưa con tới là được."
Mẹ Ôn Du Du là giáo sư đại học, tuổi còn trẻ cũng đã là tiến sĩ, tiền đồ vô lượng. Cơm nước xong xuôi, Ôn Du Du lôi kéo Lâm Sư tới phòng khách xem tivi. Dì Lưu rót cho bọn cô mỗi người một cốc nước ép trái cây. Ôn Du Du uống một ngụm nước trái cây, sau đó quay đầu hỏi Lâm Sư:
"Tiểu Sư, cậu có muốn gì không? Không trả lời thì tôi giúp cậu chọn nha."
Cô đoán đứa nhỏ này nếu có muốn cái gì cũng sẽ không mở miệng nói với cô. Quả nhiên, Lâm Sư khẽ nhíu mày, cái gì cũng không nói. Hắn cảm thấy mình phải nói chút gì, nhưng trong đầu lại trống rỗng. Từ bé hắn đã biết hắn căn bản không có cách nào bình thường cùng người khác trò chuyện.

BẠN ĐANG ĐỌC
Bạch Nguyệt Quang Của Nam Phụ Cố Chấp
RomanceTác giả: Thủy Mật Đào Vị Editor:thư mê truyện=))) Văn án 1: Ôn Du Du xuyên thư. Cô xuyên vào một bộ truyện thanh xuân, trở thành nữ phụ bạch phú mỹ luôn lì lợm la liếm nam chính, cuối cùng nhận cái kết vô cùng bi thảm. Lúc xuyên thư, nguyên chủ đang...