Takemichi nhớ ra rồi...
Em nhớ cái ngày đầu tiên em và Mikey gặp nhau. Lúc ấy bản thân chỉ mới 4 tuổi, anh hùng nhỏ khoác chiếc áo choàng đỏ cầm thanh kiếm nhựa chạy khắp khu phố để tìm kẻ xấu. Cái tiếng cười khanh khách vang khắp lối em đi, các bạn thích đặt cho em cái tên: Anh hùng Takemichi.
Người hùng tội nghiệp vì cứu chú mèo nhỏ mà bị đàn anh đánh, đột nhiên có cậu bé chạy ra ngăn.
[Mikey. Đó là tên của tôi.]
Từ đó, cái tên Mikey vô tình khắc sâu vào trái tim người hùng nhỏ.
Tháng năm cứ thế trôi đi, Takemichi có thêm nhiều bạn mới.
... Và có vẻ người bạn Mikey ấy ngày càng kì lạ hơn.
*Cộc cộc*
"Boss?"
Dòng kí ức đứt quãng bởi tiếng gõ cửa lịch sự của Sanzu. Takemichi gác tay lên trán, tuyệt vọng nhìn hai dây xích dài móc vào thành giường."Tôi vào nhé?"
"... Tao còn quyền ra lệnh sao?"Cánh cửa dần được mở ra, ánh sáng bên ngoài cũng theo đó chiếu vào. Sanzu bật đèn trong phòng lên, tỏ vẻ như mọi thứ đều bình thường:
"Phòng tối thật đấy. Ngài muốn ăn sáng chứ?"
"Đặt ở đấy. Tao không muốn chạm vào đống thức ăn ghê tởm của bọn mày đâu.""... Ngài biết đấy. Trước kia tôi rất kén ăn, những món ăn không hợp khẩu vị khiến tôi mắc ói." - Sanzu cầm bát cơm lại chỗ em nằm, không nhanh không chậm mà nói:
"Chắc ngài còn nhớ chính ngài đã trách tôi rằng không nên lãng phí đồ ăn, ngài còn tự tay đút cho tôi đấy."
"...""Vậy nên...giờ hãy há miệng ra nào. Takemicchi."
"... Im mồm."
"?"
"Tao bảo mày im mồm! Chỉ có Mikey và Touman mới được gọi cái tên đó!"
Em cắn môi đến bật máu, đôi mắt sưng húp lên vì khóc quá nhiều. Em đã chán đến nỗi chả muốn rơi nước mắt nữa rồi, nó chả giải quyết được vấn đề gì cả.Sanzu trầm mặc, gã đặt tạm bát cơm bên cạnh. Từ từ tiến sát lại gần em:
"Vậy tôi phải gọi như nào? Người thương? Cục cưng? Báu vật? Những biệt danh ấy đâu thể bằng cái tên ngài được.""Ra khỏi phòng đi... Tao mệt lắm rồi."
"... Tôi chỉ đang tự hỏi. Những lựa chọn trước kia của tôi liệu rằng có đúng không khi phải vì ngài mà bảo vệ bọn Touman. Giờ thì tôi nghĩ đáng lẽ ra mình nên giết chúng trước khi kẻ nào đó len lỏi vào trái tim ngài."
"Mày đã đạt được tất cả rồi Sanzu ạ... Mày giết hết rồi còn gì... cả tao cũng đã chết từ lâu rồi."Sanzu lẳng lặng đi ra ngoài, gã thầm nghe tiếng khóc nức của em bên trong, không hiểu sao lòng lại đau như cắt. Trước đấy, những giọt nước mắt của Takemichi luôn khiến gã rùng mình vì thích thú, còn giờ thì gã mới thấy nó đớn đau như nào.
Bởi lẽ, gã nhận ra rằng những giọt nước mắt ấy chưa bao giờ rơi vì gã.
... Mà chỉ vì một người thôi.
"Sao? Vẫn bỏ ăn à?" - Izana khoanh tay hỏi.
Sanzu lảng đi chỗ khác: "Đặt bát cơm ở đấy rồi. Chắc Boss mệt nên sẽ nói chuyện sau. Bọn mày...đừng có mà ép buộc quá đáng đấy."
![](https://img.wattpad.com/cover/290800680-288-k430492.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[ABO] [BonTake] Một tương lai khác
FanfictionMột tương lai khác, nơi Takemichi trở thành Boss Phạm Thiên và mất hết kí ức của quá khứ. - Lưu ý: thế giới ABO TRUYỆN CHỈ ĐĂNG DUY NHẤT Ở WATTPAD TRÊN NICK NÀY!