Người trên lưng đã ngừng nói, tiếng hít thở trở nên đều đều, rất nhẹ. Như sự mệt mỏi cả ngày đã bị men rượu đánh gục, không thể chống đỡ nổi nữa.
Không biết qua bao lâu, mãi đến khi đi đến dưới lầu.
Vương Nhất Bác nghe được Trình Tiêu lẩm bẩm gọi: "Vương Nhất Bác. . ."
Nghe tiếng,Vương Nhất Bác nghiêng đầu nhìn cô. Liếc thấy cô vẫn nhắm chặt mắt, ánh mắt anh lưu luyến trên khuôn mặt cô. Rồi sau đó, anh dời mắt, tiếp tục nhìn về phía trước, thấp giọng cười: "Nói mớ sao."
Ngay sau đó, vòng tay ôm cổ anh như chặt hơn.
***
Từ sau lúc đó, Trình Tiêu không biết gì cả.
Cô không phân rõ được giữa mơ và thực, trong đầu hiện lên từng cảnh từng cảnh trong hồi ức, cảm giác bản thân mình đang trôi nổi trong bóng tối vô tận. Chút ý thức còn sót lại cho phép cô cảm nhận được bả vai dày rộng và ấm áp của anh, như có thể giúp cô chống lại cái lạnh rùng mình của mùa đông.
Tỉnh lại, là Trình Tiêu bị Vương Nhất Bác đánh thức. Cô ngồi ở ghế sofa, nhìn chăm chú người đàn ông trước mặt, đầu óc hỗn độn đến nỗi không nghĩ ra được là anh muốn làm gì, chỉ cảm thấy anh như một tên ác ôn, làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô.
Cô cực kỳ bực bội, cơn giận vì bị phá giấc ngủ bỗng chốc xông lên.
"Vương Nhất Bác."
Vương Nhất Bác bưng chén, đang định lên tiếng.
Trình Tiêu lại nói: "Anh không nên phá giấc ngủ của em."
". . ."
Vương Nhất Bác nhìn cô, rồi cầm chén đặt lên bàn, cười: "Em còn dám nổi giận với anh sao?"
Trình Tiêu không thèm để ý đến anh, nhích người sang bên cạnh, nghiêng về một bên, định ngủ tiếp. Nhưng ngay lúc đó, cô lại bị Vương Nhất Bác kéo lên, cố định ở vị trí cũ.
Vương Nhất Bác nhướng mày, giọng điệu nghiêm khắc: "Không cho phép ngủ."
"Tại sao em không được ngủ,"Chờ một chốc, Vương Nhất Bác nói thẳng: "Không uống xong thì không được ngủ."
thấy anh vô lý, uy hiếp anh: "Anh không buông em ra là em mắng anh đó."
"Được." Vương Nhất Bác kéo cô vào trong ngực mình, ngược lại cảm thấy rất mới mẻ: "Em mắng đi."
"Anh là . . . Vương, Vương, " Khí thế của Trình Tiêu thấp đi một đoạn, mắng người mà như bị nói lắp, suy nghĩ một lúc lâu mới ném ra được mấy chữ: "Vương. . . Vương chó."
". . ." Vương Nhất Bác hạ mắt, ánh mắt đặt trên người cô, bị mắng mà ngược lại còn cười vui vẻ: "Em dùng từ gì vậy?"
Trình Tiêu không lên tiếng.
Vương Nhất Bác: "Sao?"
"Không, em muốn ngủ." Trình Tiêu ôm anh, tác dụng chậm của rượu như đang xông lên, rất khó chịu. Cô nóng nảy nhìn anh, rồi nghiêm túc nói: "Anh đừng làm phiền em, em không muốn mắng anh đâu."
"Uống cái này xong rồi ngủ tiếp," Vương Nhất Bác nâng đầu cô, tay kia lại bưng cái chén trên bàn lên, đưa đến bên môi cô: "Nếu không ngày mai sẽ bị nhức đầu."
Theo động tác của anh, Trình Tiêu lại mở to mắt, nhưng không có vẻ gì là định uống.
Hai người giằng co một hồi lâu.
Trình Tiêu nghiêng đầu, như là nghĩ đến điều gì, nói chầm chậm: "Anh thật giống như Vương Nhất Bác."
". . ."
"Anh ấy cũng hung dữ như vậy."
Vương Nhất Bác mặt vô cảm mà nói: "Em có uống hay không?"
Lần này Trình Tiêu không phản kháng nữa, ngoan ngoãn níu tay anh, chầm chậm uống canh giải rượu trong chén. Cô vừa uống, vừa thỉnh thoảng giương mắt, vụng trộm nhìn về phía Vương Nhất Bác.
"Em có biết tối nay anh uống bao nhiêu không?" Vương Nhất Bác chăm chú nhìn cô uống canh, giọng điệu cứng rắn, "Vốn nghĩ là uống nhiều rồi cũng không có chuyện gì, dù sao thì cũng sẽ có người chăm sóc anh. Kết quả thì sao?"
Trình Tiêu hỏi theo: "Kết quả thì sao?"
Vương Nhất Bác véo mặt cô: "Kết quả là người này còn nổi giận với anh."
"A." Trình Tiêu an ủi, "Vậy anh đừng để ý đến cô ấy nữa."
". . ."
Vương Nhất Bác cũng không biết cô nương này sức uống sao có thể kém như vậy, uống mấy ly là thành thế này đây. Thấy mình nói cả nửa ngày cũng không có tác dụng gì, căn bản là một câu cô cũng không nghe lọt.
Trình Tiêu uống non nửa chén, rồi không uống nữa.
Vương Nhất Bác: "Uống hết."
BẠN ĐANG ĐỌC
Khó dỗ dành BOXIAO VER
Lãng mạn(Tác giả Trúc Dĩ)chuyển ver THÔNG TIN TRUYỆN Khó Dỗ Dành Tác giả:Trúc Dĩ Thể loại:Ngôn Tình Nguồn lấy truyện: truỵenfull.vn Giới thiệu truyện-- Tình cờ, Trình Tiêu cùng người bạn học cấp ba từng bị cô cự tuyệt là Vương Nhất Bác thuê chung một nhà. ...