Chương 54:Vương Nhất Bác luôn tuân thủ lời hứa

81 6 0
                                    


Câu nói này khiến Trình Tiêu nhớ lại chuyện năm ngoái, Vương Nhất Bác nói với cô trong nhà có họ hàng đến thăm, nên toàn bộ mấy ngày đầu năm đều không về nhà ngủ. Môi cô run run, không nói nên lời, nửa ngày sau mới thốt lên một câu: "Em không có khái niệm ăn Tết gì đâu, anh cứ yên tâm ở với gia đình là được rồi."

"Đi thăm họ hàng mệt chết đi được," Vương Nhất Bác cười, "Em thấy anh là kiểu người thích vui vẻ ăn Tết sao?"

Trình Tiêu cũng không biết nên nói gì, cắn táo, rồi tiếp tục xem phim.

Tâm tư lại không hề đặt ở đó.

Nghĩ đến những tin nhắn mới vừa rồi của Trịnh Khả Giai, cộng với việc Vương Nhất Bác trong chớp mắt có thể nhận ra cảm xúc của cô, Trình Tiêu không biết phải hình dung tâm trạng của mình lúc này như thế nào.

Những thứ cảm xúc hỏng bét kia, dường như đã bị một tâm sự khác thay thế.

Không thể nói là tệ hơn.

Nhưng khiến Trình Tiêu cảm thấy hơi buồn bực.

Một phần là bởi vì những chuyện hư hỏng trong nhà.

Nhưng nhiều hơn, là bởi vì cách phản ứng của Vương Nhất Bác và của chính bản thân cô.

Biết là năm mới cô không trở về nhà, Vương Nhất Bác dù không biết nguyên nhân, nhưng anh cũng không hỏi. Có thể là sợ đề tài đó sẽ khiến cô khó chịu, cho nên anh chỉ làm theo cô, trực tiếp đến đây ở bên cạnh cô.

Nhưng đối với những chuyện này, phản ứng duy nhất của cô là trốn tránh. Hoàn toàn không muốn nhắc đến một chút nào.

Anh muốn biết, nhưng cô không muốn nói.

Vậy thì anh xem như là chính mình không muốn biết.

Trình Tiêu quyết định, rồi đột ngột gọi: "Vương Nhất Bác."

Ánh mắt Vương Nhất Bác đang đặt ở TV, anh thờ ơ đáp: "Ừ?"

"Vừa rồi là Trịnh Khả Giai nhắn tin cho em," Trình Tiêu cũng nhìn về phía TV, cố làm ra vẻ bình thường: "Cô ấy nói là mẹ em hỏi em năm nay có về nhà ăn Tết không."

"..."

"Nhưng quan hệ của em và cha dượng không tốt lắm." Trình Tiêu dừng lại chốc lát, cố nói xong: "Ba em qua đời chưa bao lâu thì mẹ em đã tái hôn."

Vương Nhất Bác lập tức nhìn về phía cô, nét đùa vui trên mặt cũng đã thu lại: "Chuyện xảy ra lúc nào?"

Trình Tiêu yên lặng vài giây, rồi nói đúng sự thật: "Lớp mười học kỳ hai."

"..."

"Chính là hôm, " Trình Tiêu khó khăn cất tiếng, "em đang học đến giữa buổi, thì bị giáo viên gọi đi—— "

Ký ức trong chớp mắt như mở ra, trở lại một buổi chiều khi học kỳ mới bắt đầu.

Trình Tiêu nhớ, mùa đông năm đó cực kỳ lạnh.

Bên trong phòng học cửa sổ đóng chặt, không khí không lưu thông, nhưng không biết từ đâu gió lạnh vẫn tràn vào. Ngón tay cô bị đông lạnh đến cứng ngắc, chữ viết ra cũng khác hẳn bình thường.

Trình Tiêu nghe thầy giáo số học giảng bài tựa như thôi miên, hơi mơ màng buồn ngủ.

Vào lúc này, Chương Văn Hồng bỗng nhiên xuất hiện ở cửa. Trên tay cô cầm điện thoại, trông cô hơi vội vàng lo lắng, cắt ngang lời giáo viên đang giảng bài: "Xin lỗi thầy Trần."

Thầy giáo số học: "Có chuyện gì vậy?"

"Có chút việc." Chương Văn Hồng nhìn về phía Trình Tiêu, "Trình Tiêu, em đi ra ngoài một chút."

Chẳng biết tại sao, vừa trông thấy bóng dáng Chương Văn Hồng, Trình Tiêu đã có dự cảm xấu. Có cảm giác như đã xảy ra chuyện gì đó, nên cô giáo đến thông báo cho cô.

Nhưng cô chỉ cho là chuyện gì đó nhỏ thôi. Cùng lắm là bị ai đó mắng vốn, hay phải đi mời phụ huynh đến, nên cô cho rằng chuyện sắp được nghe cũng chỉ là những chuyện 'trời sập' thông thường ở lứa tuổi này mà thôi.

Mọi ánh mắt của các bạn học xung quanh đều lập tức tập trung vào Trình Tiêu.

Ngay cả Vương Nhất Bác đang nằm ở trên bàn, cũng thoáng thẳng người lên.

Trình Tiêu lập tức tỉnh táo lại, vẫn hơi mờ mịt khó hiểu, đặt cây bút trong tay xuống, đi theo Chương Văn Hồng.

Chương Văn Hồng kéo cô sang một bên nói chuyện.

Như sợ làm cô xúc động, giọng nói của Chương Văn Hồng nhẹ nhàng hơn nhiều so với thường ngày, trong lời nói lộ rõ sự đồng cảm: "Em đi vào thu dọn một chút, mẹ em mới gọi điện thoại cho cô, nói là bây giờ sẽ đón em."

"..." Trình Tiêu ngây ra, "Tại sao vậy ạ?"

"Ba em. . ." Chương Văn Hồng khó khăn nói: "Tình huống không tốt lắm."

...

Trong chớp mắt đó, Trình Tiêu có cảm giác như mình đang nằm mơ.

Khó dỗ dành BOXIAO VERNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ