Chương 15

299 47 19
                                    

- Cậu chủ ở nhà không ngoan tí nào hết đúng không? - Hắn hỏi khi cậu đang cố gắng tuyết phục hắn ra ngoài chơi ngày hôm sau - Tôi sẽ không đi chơi với cậu đâu. 

- Ơ~ - Cậu thốt lên đầy thất vọng, nhưng hắn vẫn tránh ánh nhìn van nài của cậu - Ta đã rất ngoan mà~ Ta không có phá phách gì hết á. 

- Cậu chủ, bắt nạt người mới là không nên đâu - Kakuchou vẫn nhìn vào trong quyển sổ đầy những con số của hắn mà không nhìn thẳng vào cậu - Minaoko là người của bà chủ đấy. 

- Ta cóc quan tâm cô ta - Cậu giựt quyển sổ tay của hắn ra khiến hắn bắt buộc phải nhìn vào mình - Ngươi phải đi chơi với ta! Đó là lệnh! - Cậu nhìn hắn đầy quyết tâm khiến hắn thở dài. Đúng là tuyết phục không được thì ra lệnh mà, đến chịu thôi. 

- Ai cha~ Cậu chủ làm nũng quá đi à - Ran không biết vô tình đi qua hay là cố tình đi qua, tay xách một giỏ những ga chăn bẩn, dừng lại vẫy tay với hai người - Hehe đúng là có nhiều cái thay đổi ghê nha. 

- Câm đi, Ran - Cậu quay phắt lại khiến Ran tiếp tục cười một cách đầy ngứa đòn, hất bím tóc của mình ra đằng sau. 

- Ngươi nữa! - Cậu tự nhiên đâm ra giận luôn cả Kakuchou - Không đi thì thôi! Ta không cần nữa, đi mà làm mấy việc của ngươi. - Cậu quay gót bỏ đi, đầu ngẩng lên không thèm nhìn 1 trong hai người nữa. 

- Ỏ~ Cậu chủ dễ thương ghê - Ran bụm miệng cười, nhìn qua Kakuchou - Cha~ Không hiểu sao anh lại có thể được lòng cậu chủ đó, tôi nhỡ làm cậu giận rồi nên nhờ cả vào anh nhá. 

Hắn vẫn đứng lại một mình, nhìn về hướng cậu vừa đi mà thở dài lần nữa. Cậu mà dỗi hắn là hắn phải dỗ hơi bị lâu đấy trời ơi. 

Cậu bước xuống dưới sảnh, ngó quanh quất những người làm đang bận bịu làm công việc buổi sáng và thấy Kisaki đang chỉ đạo một nhóm người đằng kia. Sảnh của lâu đài là chỗ rộng nhất trong lâu đài, với mái trần vòng cao, kính trong suốt làm những tia nắng yếu ớt của mùa đông xuyên qua tấm kính, chiếu long lanh lên tóc cậu. Chùm đèn không biết từ mấy chục năm trước rồi vẫn còn treo ở trên đó, và đến giờ mỗi lần có tiệc tùng gì nó luôn được thắp sáng bởi hàng chục ngọn nến. Cậu mở hé cánh cửa gỗ nặng trịch và nhòm ra ngoài. Có vẻ như trời sắp bão tới nơi vì gió thổi mạnh tới nỗi khiến cây liễu bên bờ hồ, giờ đã rụng hết lá, rung lắc như thể rằng nó sắp bật gốc. Gió ồ ạt thổi muốn bung cửa sổ, mang theo những bông tuyết nhỏ nhỏ rơi đầy sàn nhà. Cậu biết chắc nếu là trời này thì không ra ngoài được rồi. 

- Cậu chủ đứng đó là gió lùa vào đấy - Giọng của Rindou vang lên từ đằng sau, khiến cậu phải đóng cửa lại, phủi những bông tuyết vừa bay vào, vướng vào tóc và nhìn xuống sàn nhà ướt nhẹp vì tuyết tan. 

- Ngươi làm quen được với công việc chưa - Cậu nhìn Rindou vẫn đang loay hoay với bản thường trình Kisaki vừa đưa cho. 

- Tôi mới rời có 3 tháng thôi mà... - Rindou cau mày khi nhìn xuống cái bìa giấy - Sao lại thay đổi chóng mặt thế này. 

- Hehe, dù sao ngươi cũng bớt việc còn gì. - Cậu cười. 

- Vầng, người yêu của cậu đúng là giỏi thật - Rindou thở dài. Cậu liếc Rindou đầy ẩn ý nhưng bỏ đi, không hề chối bỏ cái mác 'người yêu' mà Rindou vừa mới gắn ghép cho hai người, thì tại cũng đúng thế còn gì. 

Servant [Kakuchou x Izana]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ