Chap 14

651 65 7
                                    

Ngoài trời đổ mưa còn Hyunsuk thì đổ lệ trong lòng. Anh xót xa đến khôn cùng khi nhìn mấy đầu ngón tay rướm máu của Jihoon, anh cũng rất muốn nắm lấy bàn tay của em ấy nhưng sự hiện diện của anh quản lý không cho phép anh làm điều đó. Không khí trong xe lắng đọng, không ai nói với ai câu nào cả. Sắc mặt của anh quản lý và Jihoon đều rất kém, còn Hyunsuk cũng chưa chuẩn bị kịp sẽ nói gì với anh ấy nên im lặng như thế này đôi khi cũng đã giúp ích lắm rồi. Đột nhiên anh có suy nghĩ rằng nếu như ban sáng khi anh cũng theo cậu vào quán cà phê đó thì có lẽ sẽ không phải nhìn thấy tình cảnh này. Có vẻ anh đã đánh giá thấp Hyunsoo quá trời, dù trước kia hay bây giờ cậu ta đều sẵn sàng đặt lợi ích lên hàng đầu, không màng đến việc tổn thương người khác.

............

Sau khi cả ba về được tới KTX thì Hyunsuk vội bảo Jihoon đi tắm rửa thay quần áo còn mình thì đứng ngoài kể sơ với anh quản lý . Anh có cảm giác rằng anh quản lý đã phải nhẫn nhịn rất nhiều trong quá trình hộ tống cả hai về KTX rồi.

- Em xin lỗi.

- Vào thẳng vấn đề đi, em biết là anh không muốn nghe câu này mà.

- Thật sự là em cũng muốn kể với anh lắm nhưng bản thân em cũng không chắc chuyện gì đang xảy ra với Jihoon nữa. Nhưng anh cũng thấy là Jihoon đang không được ổn cho lắm...cho nên là...anh có thể nói về chuyện này sau được không ạ.

- Mấy đứa giỏi thật. Lúc hành động có nghĩ tới hậu quả không thế. Bị cấm túc đến nghiện rồi đúng không?

- Em xin lỗi, nếu anh đã nói vậy thì lần này sẽ..sẽ không là cấm túc ạ?

- Hai tuần.

- Không phải chứ anh!!!!!

- Anh sẽ nói chuyện với Jihoon sau, bớt nói mấy câu ngu ngốc với anh đi. Anh phải về đây. Mấy đứa suốt ngày chiếm dụng thời gian nghỉ của anh.

Sau hàng tá cái dập đầu thành khẩn thì Hyunsuk cũng đã tiễn được ân nhân của mình về. Anh thở dài ngao ngán khi không biết tiếp theo mình phải làm gì cả. Anh hít một hơi thật sâu rồi vui vẻ hết sức có thể bước vào phòng Jihoon.

- Jihoon à, em ổn không.

Lúc Hyunsuk bước vào thì thấy Jihoon đang khó khăn để có thể rửa vết thương, anh thấy vậy thì từ tốn bước tới, lấy bông băng ra khỏi tay cậu rồi nhẹ nhàng rửa đi mấy vết trầy xướt trên ngón tay của Jihoon.

Hyunsuk cứ loay hoay làm còn tầm nhìn của Jihoon chưa hề dời đi, nó mông lung bất định và vô cùng ảo não. Thời gian trong căn phòng cứ dần trôi, ngoài tiếng thở của hai người thì không thấy gì cả. Hyunsuk cũng đã biết tâm trạng của Jihoon đang chạm đáy, việc anh cố moi móc nguyên nhân dường như chỉ khiến vết thương của cậu thêm lở loét. Nếu thấy thoải mái trong lòng thì mới có thể thoải mái giải bày được.

- Em đừng lo lắng quá, ngày mai anh quản lý có hỏi cứ nói em có việc ra ngoài nhưng bị giật mất bóp tiền với điện thọa. Khó khăn lắm mới liên lạc được cho anh. Dù sao thì cũng đã bị cấm túc rồi, em cố giảm bớt tính phước tạp của câu chuyện đi là được, còn về phần...

- Hyunsuk à, em thật sự chẳng giúp gì cho anh được cả.

- Sao vậy, yêu đương với anh khiến em đánh mất hết tự tin à.

[HOONSUK] DESIRENơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ