Chap 4

982 88 9
                                    

Hyunsuk và Jihoon đã mãi giữ im lặng như thế cho đến khi về tận KTX. Hyunsuk chẳng biết nói gì với cậu, còn Jihoon thì không dám phá vỡ đi dòng suy nghĩ mong manh của anh. Ngày hôm nay của Hyunsuk đã quá đủ mệt nhọc rồi, cậu không muốn anh thêm phần xao nhãng nữa. Vì thế cho nên Jihoon đã định cứ thế lững thững về phòng mình, vừa đặt balo xuống, đang muốn cởi áo ra thì đã nghe tiếng gõ cửa. Tưởng trễ thế này chỉ có Junkyu hoặc Yoshi kiếm mình thôi nên Jihoon cứ vừa đi vừa cởi áo để mở cửa. Trong cơn chập chằng vì giờ đây cả KTX cả tắt đèn, cộng thêm giờ đây cả thể xác và tinh thần của cậu đều đã quá rã rời do vậy Jihoon cũng chẳng buồn quan tâm ai mà mở bung cửa ra. Và rồi một Choi Hyunsuk đang bối rối đứng trước cửa phòng kèm theo trên tay là hộp cứu thương quen thuộc khiến cậu tỉnh cả cơn mệt mỏi. 

- Hyun...Hyunsukie hyung.....

- Anh...anh qua băng lại tay cho em. Có thể để anh vào trong không?

- À, ừ...em xin lỗi, anh vào đi. - Jihoon vội vàng né đường cho Hyunsuk bước vào. 

" Sao tự dưng lại thấy căng thẳng thế này, anh ấy vào phòng mày bao nhiêu lần rồi, mày hốt hoảng cái gì chứ, Park Jihoon."

- Jihoon này. 

- Sao ạ?

- Em...em có thể mặc áo lại đàng hoàng được không, thế này thì có hơi....- Hyunsuk thậm chí còn chẳng thể đối mặt với Jihoon nói câu này. 

Nghe tiếng anh nói thì Jihoon mới nhìn lại sự lõa thể kì cục của mình. Áo sơ mi thì cởi hết cúc,  chiếc quần thun dài thì bị kéo đến lộ ra cả mép quần lót, giờ phút này Jihoon chỉ muốn tìm một cái lỗ rồi chui xuống luôn cho rồi. Thật là mất mặt không tưởng tượng được. 

- Anh...anh đợi em một lát. Em...em không nghĩ là anh.." ui da".

Vì bàn tay đang rướm máu của mình mà ngay cả việc cài nút áo nhỏ nhoi cũng làm cho Jihoon nhăn cả mặt. Nhưng máu đã khô lại từ mu bàn tay khiến cho mỗi cử động lại khiến cậu phải nhíu mày mệt nhọc.

- Để anh cài lại cho, em cử động nhiều thì lại ra máu đấy. 

- Em....em cảm ơn. 

- Cũng tại anh mà tay em cứ càng nặng hơn. Haizzz. Hi vọng là không để lại sẹo. 

- Không sao, đàn ông con trai mà có một hai vết sẹo thì có làm sao. 

- Anh không muốn rắc rối của mình lại hằn lên trên cơ thể người khác, như thế thì sẽ phiền lòng lắm. 

Jihoon chẳng biết đáp lại thế nào vì thực ra cậu cũng chẳng lí giải nổi lời anh đang nói. Là anh đang xót thương cho cậu hay anh không muốn giữa cậu và anh có xíu ràng buộc nào. Thậm chí là ngay cả một vết sẹo nhỏ nhoi trên tay cũng làm anh chướng mắt. Jihoon cảm thấy mình dường như phải nín thở khi thấy đôi bàn tay nhỏ nhắn của anh đang là lượt trên mỗi cúc áo theo từng thớ thịt của cậu. Cậu thấy mình như đang tham gia một trò chơi thách thức tính kiên nhẫn vậy. Anh gần đến như vậy khiến cậu chỉ muốn càng gần anh hơn, muốn anh dựa dẫm vào cậu, muốn anh ỷ lại vào cậu để nỉ non tâm sự. Cậu muốn tất cả mọi thứ từ Hyunsuk.

- Hyunsukie à em....

- Xong rồi này, em đưa tay ra đi....em muốn nói gì sao. 

- À không, em muốn nói anh mau đi ngủ sớm đi. 

[HOONSUK] DESIRENơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ