Rất mệt mỏi, từ trong ra ngoài của Jihoon đều thật sự rất kiệt quệ. Tinh thần, thể xác, đầu óc chỗ nào cậu cũng bị vướng bận. Cậu rất muốn quay về tìm Hyunsuk để có thể lấy được chút an ủi, nhưng đâm lao thì phải theo leo, một lời nói dối thì cũng phải tìm một lời nói dối để bù vào. Không thể về KTX cũng không thể tìm một nơi nào đó ngồi một mình được nên chỉ có thể ngồi mãi trên xe taxi đi loanh quanh vòng thành phố. Thế này cũng tốt, coi như tìm cho bản thân chút không gian để bình ổn lại mọi thứ.
Cậu dần dần phải quen mình với ánh đèn sân khấu, ánh đèn flash, vậy từ bao giờ ánh đèn đường lại làm nao lòng người khác đến vậy. Màu vàng ấm áp bao trùm lấy tầm nhìn mông lung của cậu, trong xe đặc biệt yên lẵng, dường như chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở đều đều của cậu và bác tài xế. Kể từ khi bắt đầu làm thực tập sinh, chỉ có khi đi ngủ Jihoon mới có thể chút ít cảm nhận được sự im lặng. Một khi đã mở mắt thì tiếng gọi đốc thúc trong đầu lúc nào cũng bắt cậu phải tập luyện tập luyện tập luyện. Đôi tai sớm đã phải quen với tiếng nhạc tiếng la hét tiếng mắng chửi, im lặng gì gì đó dần dà đã trở nên khan hiếm rồi.
Khung cảnh rất tốt, không gian cũng rất tốt, tuy chỉ có lòng người thì lại không như thế. Dường như hào nhoáng bên ngoài, ít nhiều cũng dùng che đi chút đổ vỡ trong lòng. Jihoon không muốn thừa nhận nhưng đúng là trong lòng cậu đang có mất mát. Tự tin là thứ mà cậu đã phải dành dật từng chút một, làm gì có người nào có thể dễ dàng đạp đổ nó. Cậu không hề quá lời khi nói rằng đứng trước Hyunsoo thì tự tin là thứ cậu có thừa, chỉ trừ lần đầu tiên chạm chán, cậu chưa bao giờ xem trọng Hyunsoo. Chung một show cũng được, phải gặp nhau nhiều lần cũng được, cho dù hắn có dùng mưu hèn để gần Hyunsuk cũng được, chỉ cần có cậu ở đây cậu sẽ có cách làm anh ấy vui lòng.
Nhưng yêu đương có thật sự lúc nào cũng vui vẻ, lúc khó khăn cậu làm gì để che chắn cho anh ấy. Chuyện hôm nay của Hyunsoo bất quá cũng chỉ là làm cho Jihoon nên phải nhìn nhận kĩ hơn những gì đang diễn ra giữa cậu và anh. Suy đi tính lại vẫn là nên tìm một lí do hợp lí để tự biện cho bản thân. Cậu không muốn anh ấy bị gì cả, nhưng cũng không muốn phải tách khỏi anh ấy. Phải chi chuyến xe này có thể đi mãi đi mãi, không dừng lại càng tốt, đỡ phải đối diện với mọi chuyện.
Vì quá phiền lòng nên Jihoon nhanh chóng muốn tìm thứ gì đó giải khuây, đây là việc mà gần đây cậu làm rất nhiều. Thói quen cũng thành hình, tay tự động mò vào balo thì.....
.............lục lọi mãi cậu không thấy nó. Kiếm toàn bộ các ngăn cũng không thấy gì cả.
" Cái headphones....nó đâu rồi, chẳng lẽ lại làm rớt ở quán......."
Jihoon như bừng tĩnh giữa cơn mơ vậy nhanh chóng bảo tài xế quay lại chỗ lúc này giúp mình. Cậu thấp thỏm không yên, đó là sợi dây kết nối giữa anh và cậu, cậu không thể làm mất nó được. Dưới sự hối thúc của Jihoon thì bọn họ cũng tới được quán cà phê trong tình trạng vượt bao nhiêu là cửa tử thần.
Jihoon tức tốc xông vào quán và đến nhanh đến vị trí ngồi lúc trước của mình và Hyunsoo. Nhưng sự đời vốn theo quy luật muốn dìm người khác xuống. Mặc dù không muốn tin nhưng dù cậu có căng mắt ra nhìn thì cũng chỉ có thể nhìn thấy hai cái ghế với cái bàn trống trơn, không một chút vết tích gì về cái headphones của cậu. Lúc này cậu buộc phải nói chuyện với nhân viên của quán về việc mình để quên đồ, cũng may là họ đã giúp cậu mở lại cam để xem lúc cậu rời đi thì cái headphones ra sao.

BẠN ĐANG ĐỌC
[HOONSUK] DESIRE
Fanfiction"Vẫn muốn giấu sao." ".....Anh thích em." "Vừa khéo, em cũng thích anh." [ ĐÃ HOÀN]