Chap 2

1.2K 105 19
                                    

Buổi sáng của KTX thường diễn ra trong không khí sôi nổi nhộn nhịp người qua kẻ lại. Nhộn nhịp sôi nổi cũng là vì ăn sáng và người qua kẻ lại cũng là để giành nhau ăn sáng hoặc là bị ép ăn sáng.

- Junghwan à, Jeongwoo à, hai đứa không được bỏ bữa sáng đâu đấy. - Hyunsuk ngồi ở bàn ăn í ới không ngớt.

- Anh iên âm ụi, em ó ăn à. Ai ọi ười ụi em i ọc ây. ( Anh yên tâm, tụi em có ăn mà. Bye mọi người tụi em đi học đây.)

- Mấy đứa thì ăn rồi còn anh thì ăn gì vậy, lại ăn sáng bằng cà phê à. - Yedam nói.

- Hết cách rồi, buổi sáng anh không có khẩu vị.

- Cứ thế này thì anh sẽ phải trả giá bằng cái dạ đấy.

- Anh biết rồi, anh sẽ cố ăn sáng.

- Nhưng sao sáng giờ anh cứ nhìn chằm chằm vào cái điện thoại thế, đang đợi liên lạc từ ai à.

- Hã...à không có gì, chỉ là đột nhiên...anh có chút thích cái điện thoại của mình thôi.

- Hôm nay anh lạ lắm nhé.

- Lạ tốt hay là không tốt.

- Theo em ấy thì tốt.

- Nếu tốt thì được rồi. - Hyunsuk cười trả lời.

Mặc dù vẫn đáp lời của Yedam nhưng mắt của Hyunsuk vẫn không chịu rời khỏi cái điện thoại. Trong đầu anh vẫn quanh quẩn Jihoon chạy hớt hải trong bộ dạng xộc xệch để đưa điện thoại tới cho anh. Anh cảm tưởng như đến tận bây giờ thì điện thoại của anh vẫn còn vương lại hơi ấm nơi đầu tay của Jihoon vậy.

- Jihoon à, bộ hôm qua đánh nhau với ai hay sao vậy. - Junkyu thấy Jihoon bước ra rệu rã như vậy thì không thể không hỏi.

- Tôi thì đánh được chứ, hôm qua ngủ mê quá nên lăn từ trên giường xuống thôi.

- Thế cái tay đang băng bó nham nhở kia là sao thế.

- Nham nhở sao....mình thấy băng rất đẹp mà. - Jihoon cười rạng rỡ. - Bị thương trong lúc nấu mì đấy.

- Không phải chứ.

- Ai biết được, mình vốn xui xẻo mà.

Kiếm cớ trả lời Junkyu qua loa rồi loay hoay mở gói cơm hộp mới lấy từ lò vi sóng ra. Bỗng một cách tay vươn tới, lấy đi hộp cơm của cậu.

- Để anh giúp cho, tay em như thế tránh hoạt động nhiều đi.

- Em cám ơn trước nhé.

- Nhưng...nhưng còn cái tay của em, vẫn là nên tới phòng khám để người ta băng lại đi.

- Chỉ là xây xát nhẹ thôi, không cần phải mất công thế đâu.

- Anh thấy nó...nó hơi nham nhở.

- Nham nhở...- Jihoon nhìn cái bàn tay to ụ của mình rồi phì cười, - anh đừng nghe Junkyu nói lung tung, cậu ấy đâu có mắt nhìn. Anh không thấy cậu ta nuốt cái body đáng mơ ước ấy trong mớ hoodie hồng à, em thấy thế này rất được nên không phải đi băng gì lại cả.

- Em cảm thấy thoải mái là được.

- Thế anh ăn gì chưa, ăn với em luôn nhé.

- Anh ăn rồi.

[HOONSUK] DESIRENơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ