23

123 24 17
                                    

Tích tắc , tích tắc , đồng hồ cuối cùng cũng đã điểm 12h . Và đây cũng là lúc mà sunghoon , sunoo , jeongseong, jungwon và jake phải trở về rồi . Thú thực thì họ không muốn đi về một chút nào đâu , họ vẫn còn đang cảm thấy có lỗi với ni-ki nhiều lắm vì đã có lúc hiểu nhầm em , vì đã có lúc không suy nghĩ tới em nhưng rồi đến cuối cùng họ cũng chỉ làm cho em được một đêm noel đầy ắp tình thương ấy . Nhưng chỉ nhiêu đó thôi , có thể nói là đủ với ni-ki lắm rồi , em không cần nhiều mà em chỉ cần sự ấm áp đó để đến lúc ra đi em không còn vương vấn muộn phiền ...

- ni-ki à !

- dạ ?

Kim sunoo giọng khản đặc:

- em ở đây chơi với heeseung hyung vui vẻ nha , dù không muốn đâu nhưng tụi anh cũng phải về rồi...hic hic

Sunoo cứ phải cắn chặt môi để khỏi bật lên tiếng khóc to, nhưng nước mắt cứ tuôn ra như suối, ướt đầm cả hai cánh tay áo. Sunghoon thấy thế mà chỉ kịp vỗ vỗ lưng em , rồi vuốt lên mái tóc mềm mại ấy. Mấy người kia cũng chẳng khấm khá gì hơn , lúc trước rạng rỡ đến bao nhiêu thì bây giờ là sầu bi đến bấy nhiêu

- ây sao anh lại khóc ? không lẽ , không lẽ...

- tụi anh biết chuyện rồi. tụi anh thương em lắm ni-ki ơi ! xin lỗi em , xin lỗi em nhiều lắm , bọn anh không làm được gì lớn lao cho em cả, bọn anh chỉ có thể làm vậy thôi ...

- không sao , không sao vậy là đủ lớn lao với em lắm rồi , từ nhỏ đến giờ chưa ai đối tốt với em như các anh đâu đấy!

Thế rồi cả đám bắt đầu òa lên khóc, càng nén lại thì càng vỡ òa,  họ cứ để mặc cho nước mắt thi nhau rơi , rồi cứ như thế như thế chỉ còn mình ni-ki và heeseung ngồi nhìn nhau một cách bất lực

- ây mấy cái đứa này có nín không hả , xem cái mặt kìa ashh !!!

- im cho người ta khóc coi nào hic hic !!

Heeseung ôm mặt bất lực , thôi cũng đành vậy

- em...em có đi luôn đâu , rồi em sẽ trở về , trở về thăm các anh mà!

- thật...thật hả ?

- thật thật , nín đi trời !

Trong một khoảng khắc nào đó , ni-ki nghĩ rằng mình đang nói dối nhưng đôi khi lời nói dối ấy lại làm giảm bớt  phiền muộn hơn là những lời nói thật

Sự thật thường  rất đẹp, không nghi ngờ gì nữa ,nhưng dối trá cũng vậy , thậm chí còn đẹp hơn thế nữa.

Nhưng dường như bọn họ đã biết được rằng em đang nói dối rồi , song , họ vẫn luôn mong điều đó sẽ phá lệ mà trở thành sự thật . Đâu có nỗi đau nào đau hơn nỗi đau âm dương cách biệt cơ chứ , nó đem cho ta nỗi nhớ , nó đem cho ta sự dằn vặt mà không điều gì có thể diễn tả nỗi . Đến lúc này những cái ôm ấm áp vẫn luôn là món quà vô giá nà cuộc đời đang ban cho em , để một chút nữa thôi , một chút nữa thôi rồi em sẽ phải đi rồi..

- phải thật hạnh phúc đấy nghe chưa !

- phải nhớ bọn anh đấy !

- vâng vâng , em sẽ nhớ mọi người lắm !

( HEESEUNG /NI-KI) Mùa Đông Năm Ấy Chúng Ta Từng Bên NhauNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ