Chương 17: Nhóc con, lâu rồi không gặp

638 75 4
                                    

Trịnh Bân không biết rằng con đường thoát hiểm của họ đã để lại dấu vết, lúc này đang cùng Nam Thiếu Sinh di chuyển bằng phi hành khí đến khu nghỉ dưỡng Vân Lâm.

Quay lại khoảng nửa tiếng trước, sau khi hai người ra khỏi phạm vi quân khu, Trịnh Bân hỏi Nam Thiếu Sinh rằng bọn họ vượt qua khu rừng bằng cách nào, thì đây là câu trả lời của đối phương:

"Cậu đừng hỏi tôi. Tôi vốn dĩ ban đầu chỉ nhắc nhở để cậu tự mình trốn ra ngoài. Ai mà nghĩ cậu là tên mù đường hết thuốc chữa, tôi đâm lao phải theo lao, bất đắc dĩ thành người dẫn đường. Di chuyển bằng cách nào hả? Đi bộ có tính không?"

Trịnh Bân xem thái độ không chịu trách nhiệm của Nam Thiếu Sinh, chẳng rõ vì sao thấy được hình bóng một người khác thông qua cậu. Bọn họ còn chưa hoàn toàn cách ly khỏi nguy hiểm, Trịnh Bân vẫn cần người xem đường cho mình, đành phải lấy chiếc phi hành khí mà cậu đã quay trúng thưởng ra khi còn ở hành tinh Lam Ảnh.

Nam Thiếu Sinh không hề thắc mắc về nguồn gốc của phi hành khí, thấy mình không phải đi bộ mới bố thí cho Trịnh Bân một nụ cười, vừa tiến vào trong liền xung phong đảm nhiệm công việc điều khiển.

Chiếc phi hành khí lao vun vút xuyên qua những tàng cây rậm rạp, dù không gian xung quanh tối đen như mực nhưng Nam Thiếu Sinh không dám bật đèn chiếu lên, sợ đoàn truy đuổi sẽ phát hiện ra họ.

Và đây cũng là lúc chiếc phi hành khí phát huy công dụng tuyệt vời của nó. Bên cạnh bộ điều khiển là một màn hình cho phép nhìn rõ cảnh vật trong bóng tối, ngoài ra nếu xuất hiện chướng ngại vật trong vòng một mét sẽ được hệ thống nhắc nhở để tránh đi.

Nam Thiếu Sinh tuy không nói gì nhưng cũng chẳng thể che giấu được bất ngờ trong đáy mắt. Trên một chiếc phi hành khí chỉ dùng để làm phương tiện di chuyển lại có khả năng phát huy nhiệm vụ của trinh sát.

Trịnh Thành Hi rốt cuộc quá rảnh rỗi hay là đã tính trước sẽ gặp phải trường hợp như thế này?

Đương nhiên, Nam Thiếu Sinh cho đến khi trông thấy ánh sáng đèn điện từ khu nghỉ dưỡng Vân Lâm cũng không có được câu trả lời mình muốn.

Chiếc phi hành khí không đi qua cổng chính mà hướng về mê cung Sâm Lĩnh, với diện tích hơn hai triệu mét vuông, đồng thời được mệnh danh là mê cung khó tìm lối ra nhất trong tinh hệ Từ Á.

Là một trong những địa điểm thu hút khách du lịch nhất trên Lạc Xuyên, lối đi của mê cung Sâm Lĩnh cứ sau một giờ sẽ thay đổi vị trí tường chắn. Ngoài ra, để gây hứng thú cho những năng lực giả, người thiết kế ra mê cung đã cố tình sắp đặt thêm không ít bẫy rập nếu người tiến vào chọn sai đường.

Và cho tới hiện tại, mê cung Sâm Lĩnh chưa có ghi nhận xuất hiện vị khách đầu tiên hoàn thành thử thách của mê cung.

Trịnh Bân bình thường đã ít ra ngoài, đã vậy còn ngâm mình ở Lam Ảnh bảy năm nên không hề biết tới sự tích của mê cung Sâm Lĩnh. Nhưng cả kể là vậy, thiếu niên trông thấy mê cung chằng chịt lối đi cũng phải lắc đầu chịu thua.

Nam Thiếu Sinh nắm giữ bàn điều khiển thì không suy nghĩ nhiều như vậy, thậm chí ngay khi trông thấy lối vào mê cung thì khóe môi bất giác nhếch lên như thể quay về khu vực quen thuộc của mình. Mặc kệ bạn đồng hành chết lặng không nói nên lời, cậu quẹo trái quẹo phải một hồi thì một tòa biệt thự tư nhân rộng gần nghìn mét vuông liền hiện ra trước mắt.

[ĐM, Xuyên thư] HUYỄN HÌNH SƯ (Phần II) - BVTYNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ