[all]
×××××
-họp gấp!!! họp gấp!!! đ** m* tụi bây đâu hết rồi!?!? tao gọi hơn mười giây mà đ*o ai đáp lại tao thế!? tin tao đuổi việc hết không!?
manjirou đứng ở giữa hành lang gào toáng lên, trên tay là haruchiyo đang mệt lả người thở hồng hộc. giây sau đã thấy tất cả cửa phòng đồng loạt bật mở, ai nấy cũng hối hả chạy đến xem là có chuyện gì. đồ ngủ xộc xệch, tóc tai bù xù, mặt mũi ngái ngủ nhưng mà vẫn không ai dám la làng cãi sếp.
-gì sếp? có trộm hả? có ai đặt bom hả?
hanma vừa ngáp vừa hỏi, vừa mới ngủ không bao lâu đã bị dựng đầu dậy.
-haruchiyo bị sốt rồi!!!
hắn mặc kệ tên kia hỏi khùng hỏi điên gì, chỉ gấp rút thông báo tin khẩn.
-bị sốt thôi mà...cái quái!?!?
lần này là izana, lão vừa định vào phòng ngủ tiếp thì nhận ra sự bất thường trong câu nói của manjirou. đám kia lúc này cũng tỉnh cả ngủ, đồng loạt nhìn thẳng vào em.
haruchiyo mặt mày nhăn nhó đầy khó chịu, đến cả thở cũng có chút khó khăn. như thể em sẽ bất tỉnh bất cứ lúc nào. mà giờ biết làm sao được!?
-trước hết thì lau người cho nó đã, rồi chườm khăn ướt lên giúp nó hạ nhiệt.
kokonoi bình tĩnh lên tiếng, rồi nhanh chóng chạy vào phòng tìm hộp y tế và lấy khăn ướt. manjirou tăng nhiệt độ điều hoà trong phòng, đặt em nằm lên chiếc giường bé tí đã được lấy ra để trên đầu tủ.
cả đám đều đứng khá xa, tránh việc vây đông quá khiến em ngộp thở. haruchiyo mệt đến mức nói không nổi, cổ họng đau rát, đầu óc nặng trĩu, lại còn nhức đầu chóng mặt. thật sự em không đủ sức để mở mắt nhìn bọn họ, chỉ có thể nằm liệt ở đấy trong cơn mê man.
senju đứng gần đấy lo chết đi được, bình thường thì có thể đưa vào viện, nhưng tình hình bị thu nhỏ thì sao mà làm như thế được. anh em haitani cũng không khá khẩm gì hơn, chỉ có thể đứng yên nhìn em đang vật lộn với cơn sốt.
izana sớm đã ra lệnh cho hanma và shion đi tìm tung tích của tên hirito, còn takemichi thì bắt đầu lên kế hoạch xâm nhập vào băng đấy để tìm thuốc giải. tính đến bây giờ cũng đã tròn một tuần em bị thu nhỏ, vậy mà vẫn không liên lạc được với gã hirito kia.
-mày thấy trong người thế nào rồi? không khoẻ ở đâu?
manjirou chỉnh lại khăn lạnh trên trán em, nhỏ giọng hỏi. haruchiyo mở mắt một cách khó khăn, không hiểu sao em cứ muốn khóc. là cảm giác bị hành đến mức khó chịu, cứ bị buồn nôn rồi đầu óc quay cuồng. lúc mở miệng mới biết giọng cũng run rẩy, hai mắt cũng ướt lên:
-m...mệt...
-không sao, có bọn tao ở đây.
kokonoi dùng khăn tay lau đi nước mắt trên mặt em, nhỏ giọng trấn an. giờ sao mà biết đường cho em uống thuốc đây!? lỡ mà sai liều lượng ảnh hưởng đến tính mạng còn nguy hiểm hơn, mà cứ để như thế thì e rằng đến sáng mai cơn sốt sẽ tăng thêm nữa.
BẠN ĐANG ĐỌC
allsanzu | bí bo xình xịch
Fanficsanzu haruchiyo bị thu nhỏ, nhỏ đến mức manjirou không nhịn được mà buột miệng gọi chibi haru. vâng, chính xác là haruchiyo bây giờ chỉ tầm 12cm. [ooc; lowercase]