Chương 2

2.1K 215 7
                                    

Tuyết rơi thêm mấy ngày thì trời trong, sau đó lại bắt đầu đổ tuyết mãi cho đến khi sắp qua năm mới. Căn nhà Tiêu Chiến hiện tại đang ở ống sưởi bị rỉ nước, hơi nóng gần như không đi đến chỗ anh, anh nằm trên giường đắp hai lớp chăn dày, buổi sáng thức dậy tay chân lạnh cóng, ngẩng đầu nhìn thấy cửa sổ cạnh giường cả đêm không đóng, bây giờ nhiệt độ trong phòng chắc cũng không cao hơn bên ngoài được mấy độ.

Lúc Tiêu Chiến nhận điện thoại của mẹ còn đang sụt sịt mũi, mẹ hỏi anh qua điện thoại, năm nay các con có về ăn Tết không?

"Cô ấy phải đi học, không về, con qua đó với mẹ." Tiêu Chiến xoa tay, đóng cửa sổ lại, chui vào tấm chăn không ấm lên được bao nhiêu trả lời mẹ.

"Vậy không được, con ở đó với nó đi, lần sau về mang theo giấy chứng nhận là được."

"Dạ." Tiêu Chiến trả lời rồi cúp điện thoại.

Anh cũng không muốn về, trên người không có tiền. Tiền của anh một nửa nộp cho viện điều dưỡng, một nửa trả nợ, còn một ít bị Vương Nhất Bác cướp.

Anh suy nghĩ rồi gọi điện thoại cho bạn gái, cô học nghiên cứu sinh ở nước ngoài, ở đó đang là nửa đêm, nhưng mà anh cũng biết cô có lẽ vẫn chưa ngủ.

"Em có về ăn Tết không?" Anh hỏi câu giống hệt mẹ anh hỏi.

"Nước ngoài cũng đâu phải thời gian ăn Tết, em làm gì có thời gian về."

"Ừ." Anh trả lời như vậy, bên đó đã cúp điện thoại trước.

Thật ra có người nói với anh, bạn gái anh vẫn bằng lòng theo anh đã là phúc khí của anh rồi.

Anh vẫn nhớ năm đó anh lái xe lần đầu tiên đưa cô về đến biệt viện ba tầng của nhà anh, bạn gái nhìn thấy ba anh treo cổ trên chiếc đèn lớn sáng lấp lánh giữa phòng khách chính lè lưỡi, mắt lồi ra như sắp rơi xuống đất, cô hoảng sợ cả ngày không nói được câu nào.

Về sau xe, nhà, tiền đều bị tịch thu sạch sẽ, cô cũng chỉ nghe qua điện thoại mà không nói câu nào, cuối cùng để lại cho anh một chữ "ừ" giống hệt ngày hôm nay anh nói.

Sau đó, cửa căn nhà anh và mẹ thuê bị người ta chém nát, Tiêu Chiến và đám người cho vay nặng lãi đánh nhau, bể đầu khâu năm mũi, cô đến bệnh viện thăm anh, hỏi một câu không sao chứ, cũng chẳng nói thêm câu nào.

Đột nhiên có một ngày, mẹ anh luôn lẩm bẩm nói chuyện gì đó, chỉ biết nở nụ cười ngốc nghếch, sau đó bắt đầu trở thành một người điên lúc bình thường lúc điên loạn, cô nói cô muốn ra nước ngoài học nghiên cứu sinh, đợi cô quay về rồi hẵng nói đến chuyện kết hôn.

Lần đó Tiêu Chiến không nói gì cả.

Lúc mẹ tỉnh táo thì kéo tay anh lắc lắc bảo anh nhất định không được bỏ rơi bà, anh bây giờ chẳng còn gì cả, chỉ còn lại bà.

Tiêu Chiến lúc đó nước mắt giàn giụa nhỏ lên tay mẹ, anh cũng không biết bà hiện tại là tỉnh táo hay hồ đồ.

Tiêu Chiến kéo chăn quấn chặt lên người mình, nhìn trần nhà dán giấy dán tường màu xám, năm nay anh phải một mình ở đây ăn Tết.

[BJYX-Trans] LoverNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ