Chương 3

1.9K 215 4
                                    

Cái ngày Vương Nhất Bác bảo anh đến tối thì qua lấy áo khoác thật ra Tiêu Chiến không định đi, anh và Vương Nhất Bác chẳng qua chỉ mới gặp nhau tổng cộng hai lần, một lần còn cướp đồ, anh không muốn vì chiếc áo mà nửa đêm đứng trong ngõ hẻm hứng gió lạnh, lỡ như lần này Vương Nhất Bác trả lại anh một dao vậy thì toi.

Trên bàn anh có một cái ti vi, người bên trong màn hình quấn một cái khăn choàng màu đỏ giống anh đứng trong tuyết đợi người. Tiêu Chiến giơ tay qua lấy khăn choàng màu đỏ trên đầu giường quấn lên cổ, ấm hơn chút, bên ngoài trời đã tối, dưới lầu có ngọn đèn đường, màu vàng ấm, có thể nhìn thấy những bông tuyết lớn như lông ngỗng, bị đèn đường chiếu lên không quá lạnh lẽo.

Tiêu Chiến đứng lên tắt ti vi, nhét chìa khóa vào trong túi áo phao rồi ra ngoài.

Đường tuyết khó đi, anh đi gần hai mươi phút, mặt bị gió thổi đỏ ửng. Anh rụt cổ chôn mặt vào trong khăn choàng một chút, đứng ở đầu hẻm nhìn vào bên trong, dấu chân Vương Nhất Bác để lại lúc sáng bị tuyết che lấp, như thể chưa từng có ai đi qua.

Cũng không biết liệu có người đi qua không.

Lúc đó Tiêu Chiến không phải đến đợi Vương Nhất Bác, anh chỉ là không muốn nằm ở nhà, anh không biết nên làm gì, sau đó phát ngốc, bắt đầu nhớ lại nụ cười ngây ngô của mẹ lúc có lúc không còn chảy nước dãi, món tiền vay nặng lãi rất nhiều con số 0, gương mặt hoàn toàn biến dạng của ba anh treo cổ trên cây đèn, còn có bạn gái đã nửa năm chưa gặp thậm chí dung nhan sắp thay đổi luôn rồi.

Anh nhặt một cành cây khô, ngồi xổm xuống vẽ tranh trên nền tuyết, lúc nhà còn tiền, cái gì anh cũng học qua, một tiết học mỹ thuật một ngàn tệ cũng không chớp mắt, bây giờ anh nếu có một ngàn tệ thì phải suy nghĩ, làm sao chia ra để đủ sống trong vòng một tháng.

Anh vẽ mẹ, vẽ ba, còn có con mèo anh đã cho người khác.

"Anh không lạnh hả?"

Tiêu Chiến rùng mình một cái, anh mới nhận ra tay anh đã bị tuyết làm tê cứng, sau đó cảm nhận được một cảm giác nóng nóng. Anh quăng cành cây khô đứng lên, anh thật sự không ngờ Vương Nhất Bác sẽ đến đây.

Áo khoác đó của anh được Vương Nhất Bác bỏ vào một cái túi, nhét đại lộn xộn vào trong, nếu giũ ra nhất định sẽ nhăn nhúm.

"Trả anh."

Tiêu Chiến nhận lấy, vẫn chưa kịp nói cảm ơn đã ngửi thấy mùi nước hoa nhàn nhạt trên áo khoác, còn không phải hàng giả, kiểu phụ nữ có tiền thường dùng.

Nhất định là nhãn hiệu Vương Nhất Bác mua không nổi.

Anh nhìn cách ăn mặc hiện tại của Vương Nhất Bác là hiểu.

Tiêu Chiến mím môi tự cho rằng sẽ không để lộ ra dấu vết gì cả, anh lại phải tiêu tiền để mang áo đi giặt khô.

"Anh có ý gì?" Vương Nhất Bác nhìn anh, hỏi anh có vẻ không vui lắm.

"Tại sao muốn cướp áo tôi?"

"Bởi vì hôm đó trời lạnh."

Hôm đó trời lạnh âm độ Vương Nhất Bác chỉ mặc áo jacket và ba lỗ, còn có một chiếc quần jean mỏng.

[BJYX-Trans] LoverNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ