Trời giữa tháng 7 đột nhiên lại đổ mưa. Dạo gần đây thời tiết thất thường hay có những cơn mưa bất chợt ập xuống chẳng báo trước. Nanon nhanh chóng chạy vào một quán ăn nhỏ. Cậu phủi mấy hạt mưa còn đọng lại trên quần áo mình lầm bầm thầm chửi cơn mưa đổ xuống ngay giữa đường. Nanon nhanh nhẹn gọi một bát mì rồi tìm cho mình một chỗ ngồi. Quán hôm nay khá đông đúc, tìm mãi mới có một chỗ ở trong góc còn trống. Đi lại gần Nanon mới thấy ở đấy đã có người ngồi ở đấy sẵn.
"Xin lỗi tôi có thể ngồi ké ở đây không, chỗ này hơi đông nên không còn chỗ nữa."
Nanon lịch sự lên tiếng nhưng người kia không trả lời cậu. Khi chiếc đèn trên đầu lắc lư hắt sáng qua mặt người kia Nanon mới thấy được khuôn mặt của người đấy.
"Cứ ngồi đi, bạn cũ vẫn có thể ngồi cùng bàn mà nhỉ?"
Người kia cất tiếng ngay khi Nanon quay người muốn rời đi.
"Người khó chịu khi tao ngồi xuống hình như không phải là tao."
Nanon nhàn nhạt đáp lại. Đúng lúc đấy người phục vụ bê bát mì của cậu ra. Nanon chẳng còn sự lựa chọn nào khác ngoài ngồi xuống. Cậu lặng lẽ lấy đũa với thìa để thưởng thức bát mì. Người ngồi đối diện nãy giờ vẫn ngồi im chẳng động đũa đến bát mì đã lạnh của mình mà cũng chẳng biết đang nhìn đi đâu bởi người đó ngồi ở góc tối gần như còn chả được đèn chiếu tới.
"Nanon"
"Hửm?"
Nanon ngẩng lên khi nghe thấy gọi tên mình. Mồm cậu vẫn ngậm đống mì ở trong.
"Mày về đây vì mẹ sao?"
Nanon chớp chớp mắt nhìn người trước mặt. Miếng mì trong mồm nhanh chóng được nuốt xuống trước khi cậu trả lời.
"Sao mày biết?"
"Mày từ bỏ việc học ở bên Mỹ giữa chừng để về đây sao?"
Nanon cau mày khi nghe câu hỏi. Cậu chẳng biết nổi người kia đang có cái biểu cảm gì khi cả khuôn mặt chỉ toàn một màu đen, giọng điệu từ đầu đến cuối chỉ một âm sắc, đều đều không nghe được ra tâm trạng ra sao.
"Lúc mày đến, chẳng một lí do nào cả đột nhiên bước vào cuộc sống của tao. Lúc đi mày cũng cứ vậy mà đi. Mày thích làm gì, muốn làm gì, đi đâu, đến đâu, chưa một lần tao thắc mắc hay khẩn cầu lí do. Nhưng tao chỉ muốn biết lí do duy nhất một lần thôi, chỉ đúng một lần duy nhất này thôi."
Nanon nắm chặt đôi đũa trong tay mình, căng thẳng dần khi nghe từng lời người kia nói.
"Tại sao lúc đó chúng ta lại chia tay?"
Nanon chẳng dám nhìn thẳng về phía trước nữa. Cậu cúi xuống giấu đi cảm xúc hiện lên trên gương mặt mình bây giờ. Thật bất công khi người kia nhìn được toàn bộ những biểu cảm trên khuôn mặt cậu nhưng cậu lại chẳng nhìn ra được người kia là đang mang bộ mặt nào để hỏi cậu. Đau lòng? Tức giận? Mất mát? Căm thù? hay Thất vọng?
BẠN ĐANG ĐỌC
OUR
FanfictionMột câu chuyện nhẹ nhàng. Mình đoán vậy :>>> Chúc mọi người đọc chuyện vui vẻ <3