CHƯƠNG 12

150 12 0
                                    


Nhắc tới lúc vừa đối diện, Liêu Túc có muốn cũng không thể nói rõ, hắn chỉ là một sinh viên khoa thể dục từ ngữ khá thiếu thốn, suy nghĩ nửa ngày cũng không biết dùng từ gì để hình dung bộ dạng của người nọ.

Thực tế thì, người có thân cao 2m linh mấy lại còn để tóc dài, nếu không phải chính mắt hắn chứng kiến thì vô luận thế nào Liêu Túc hắn cũng không dùng hai chữ mỹ nhân trên người khổng lồ nọ.

Nhưng mà hiện thực lại ngoài dự đoán của mọi người.

Người kia xác xác thật thật rất đẹp, nếu không phải màu tóc và màu da của hắn đều bình thường thì Liêu Túc 100% cho rằng hắn là người mẫu nước ngoài, vừa đẹp... lại cao.

Liêu Túc vô pháp hình dung ra ngũ quan người nọ nói cho Vưu Lương Hành, chỉ có thể nói ngắn gọn ra cảm thụ trực quan của mình:

Recommended for you "Không nói về bộ dạng của hắn, chỉ xem qua cũng làm cho người ta cảm thấy có gì đó đặc biệt, rất lười nhác, lại còn có thể làm cho người ta cảm thấy có chút áp lực không nói lên lời..... áp lực a, nói như vậy chắc cậu hiểu chứ?"

Vưu Lương Hành:

"Không quá hiểu."

Liêu Túc: "....."

Đột nhiên hắn im miệng, biểu tình rất phức tạp.

Đúng rồi.... nói ra cũng vô ích, Vưu Lương Hành --- làm sao có thể cảm nhận được áp lực a!

Nhìn gương mặt của Vưu Lương Hành thì biết, chỉ sợ từ nhỏ đến lớn căn bản không biết hai chữ áp lực viết như thế nào!

Vẻ mặt của Liêu Túc một lời khó nói hết, lúc này mới chú ý người kia thế nhưng mang theo nụ cười khó có được, ngày thường Vưu Lương Hành luôn "cao lãnh", rất hiếm thấy lúc nào cười cười, Liêu Túc ngốc lăng, giơ tay muốn xoa lên trên mặt Vưu Lương Hành.

"Cậu đừng cười! Để cho đồng bào phái nam lưu đường sống với!"

Vưu Lương Hành nhẹ nhàng lui ra sau một bước né tránh, tầm mắt lướt qua thân ảnh cao lớn ở phía cửa học viện Văn Học, không biết từ bao giờ đã xoay người lại, từ xa xa nhìn sang bên này.

Vì khoảng cách quá xa, người nọ lại đứng trong bóng râm, Vưu Lương Hành hơi hơi nheo hai mắt lại nhìn về phía đó.

Nhưng không thấy rõ.

Bên tai tiếng Liêu Túc bi thương nói:

"Ngàn vạn lần xin đừng là tân sinh viên năm sau nha, nói nghiêm túc rằng nếu đúng như vậy thì trường chúng ta như thế nào cũng bùng nổ."

Nói xong, hắn ỷ ỷ vào người Vưu Lương Hành.

"Cậu nói đi có đúng không?"

Vưu Lương Hành xoay người nhấc chân bước đi.

"Đâu có liên quan gì tới tôi."

Liêu Túc quay đầu lại, lần thứ hai nhìn về phía người nọ, người kia đã xoay người đi vào học viện Văn Học, tâm tình Liêu Túc phức tạp chép chép miệng, vội vàng đi nhanh đuổi theo Vưu Lương Hành.

[REUP - ED] SAU LẠI, HẮN THÀNH VÚ EM NGỰ DỤNG - Diễm Quy KhangNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ