jaemin nghe đến đây giống như có có một trận bom nổ dữ dội trong đầu, mồm há hốc không khép lại nổi. đây là loại tình huống gì vậy? jisung nói vậy là có ý gì? đây có được tính là... tỏ tình không? không không, làm sao có chuyện như thế được, nghe trăm lần đều thấy vô lí. anh muốn hỏi, nhưng chẳng biết phải hỏi kiểu gì mới diễn đạt được thắc mắc của mình.
"anh đáng yêu thì em nói anh đáng yêu, sao lại đi nói với người khác làm gì."
à, hoá ra chỉ có vậy?
"anh hỏi em cái này... phải trả lời thật nha?" jaemin ấp úng hỏi, suy nghĩ mãi mới dám nói với em.
"vâng?" jisung nhăn mặt khó hiểu, nghiêng nghiêng đầu chờ câu hỏi từ anh.
"ý là... thật tâm từ trong lòng, đối với em thì anh là thế nào?"
"thì anh là anh trai của em, vốn dĩ và luôn luôn là như vậy, không phải sao?" jisung nhìn anh trả lời vô cùng thành thật, không một chút do dự hay suy nghĩ.
vốn dĩ và luôn luôn.
jaemin nghe câu trả lời của người nọ giống như quả bóng xì hơi, mặt tiu nghỉu, chán nản đứng dậy bỏ đi.
"thôi, anh về phòng đây."
"ơ, anh sao đấy? đang nói chuyện vui mà?" jisung ngơ ngác nhìn theo người đáng yêu nọ đang ủ rũ đi về phía phòng ngủ, sau đó không nhanh không chậm đóng cửa, trả lại không khí im ắng vốn có cho gian bếp nhỏ.
—
những ngày sau đấy, jisung thấy có hiện tượng lạ.
jaemin hình như lại đang "bơ" cậu.
cậu đã để ý rất lâu, chắc chắn mình không thể nhầm được. không phải anh giận dỗi, tránh mặt cậu cả tuần trời như lần trước nữa. lần này mọi thứ dường như vẫn ở quỹ đạo vốn có của nó, chỉ là jisung có cảm giác lạ lẫm vô cùng. buổi tối jaemin chẳng còn cằn nhằn nhắc jisung đi ngủ sớm, thay vào đó là ở rịt trong phòng renjun chơi đến quá nửa đêm. chiều chiều không còn rủ jisung cùng đi siêu thị hay xem phim, thay vào đó là liên tục năn nỉ jeno đạp xe cùng mình. mỗi lần ở cùng em cũng không thèm làm mấy hành động đáng yêu, không thèm làm nũng đòi ôm ấp, thậm chí còn chẳng thèm nói chuyện mà luôn cắm mặt chơi game.
chẳng phải bình thường jisung mới là người bị mắng vì chơi game nhiều sao? tình thế thay đổi chóng mặt thật đấy.
không bình thường một cái, jaemin khi nói chuyện cùng cậu liên tục kể chuyện không liên quan, nói trắng ra là luôn nói về người khác, và điều này lại "vô tình" khiến jisung cảm thấy khó chịu.
sao lại thấy khó chịu? jisung không biết, tác giả cũng không biết luôn...
mỗi lần nghe anh vui vẻ kể lể rằng mình và jeno đạp xe vui thế nào, cùng renjun xem phim hay ra sao, hay thậm chí còn đến nhà chenle chơi cả một ngày dài — jisung cảm thấy không vui.
mỗi lần tận mắt chứng kiến anh đòi bobo anh renjun trước mặt mình — jisung lại thấy khó chịu.
thấy anh mè nheo đòi anh jeno chơi game cùng mình — jisung cũng cực kì cực kì giận. cảm giác mấy ngày nay anh đều không để cậu vào mắt, có như không có, không hề quan tâm cậu nữa.