Chương 34: Nụ cười

34 3 0
                                    

Edit + Beta: Anbel

Người mang bảo tàng, tất chiêu ác lang.

[ người sở hữu nhiều tiền của sẽ thu hút nhiều kẻ dòm ngó ]

Từ năm mười tám tuổi bắt đầu tiếp nhận gia sản Tần thị, Tần Việt Phương liền rất hiểu rõ đạo lý này.

Trừ mình ra, bất luận kẻ nào cũng có thể là ác lang cả.

Bao gồm người thân, bạn bè, những người xa lạ chưa từng gặp mặt, bọn họ ngày đêm nhìn chằm chằm vào thân thể nhỏ yếu của ngươi, ánh mắt đầy dục vọng như muốn gặm cắn một khối máu thịt be bét.

Tần Việt Phương chính là dưới ánh mắt nhìn chằm chằm đó mà giữ vững Tần thị.

Thẩm Ngôn Sướng nói không sai, hắn rất lợi hại, trực giác sắc bén dọa người, thủ đoạn cũng độc ác quá mức.

Những người khác không rõ ràng lắm, nhưng Phương Dạ Âm lại phi thường hiểu rõ, Tần Việt Phương là như thế nào khi nằm giữa đống ác lang để bảo vệ sản nghiệp.

Trong xã hội ngày nay trên cả pháp luật, không có mấy người dám dấn thân vào ngành công nghiệp đen một cách công khai cả, một bước đi không đúng liền sẽ trở thành một con đường vạn kiếp bất phục, đối với Tần Việt Phương ngay lúc đó mà nói, đó lại là một con đường dễ đi nhất.

Nhưng là hắn đủ thông minh, hắn đứng tại làn ranh giới màu xám, xô đẩy kẻ khác rơi vào vực sâu.

Ngoài mặt hắn sống trong sạch, mặt khác lại cực kỳ ác độc, lời của hắn nói chưa bao giờ là lời nói suông cả.

Phương Dạ Âm tựa đầu trên cửa sổ xe, theo chiếc xe đang chạy, ánh đèn đường phản chiếu vào trên mặt cậu, ảm đạm không nói nên lời.

Tần Việt Phương vuốt ve dắt tay nhỏ bé của cậu đặt bên môi hôn khẽ, "Đang suy nghĩ gì vậy?"

Phương Dạ Âm có chút ghét bỏ kéo tay mình về, mặc kệ lời hắn nói.

Tần Việt Phương híp mắt, đem người đang tựa bên cửa sổ kéo về trong ngực mình.

Vòng tay ôm lấy thân thể mềm mại của đối phương, hắn mới cảm giác được một chút hài lòng.

Tần Việt Phương bất mãn cắn cắn bờ môi cậu, hàm hồ nói: "Lá gan của em đúng là càng ngày càng lớn, có phải bình thường để cho em có nhiều khí lực quá nhiều nên em mới thế đúng không? Hửm?"

Phương Dạ Âm mặt không biểu tình 一一 Hừ, con sói con lại bắt đầu phát tao rồi.

Tần Việt Phương cầm lấy sợi tóc của cậu, hôn một chút chỗ này lại hôn một chút chỗ kia, còn không quên mà tiếp tục nói lời cợt nhả: "Nếu có sức lực như vậy thì tối nay chúng ta tiếp tục nhé."

Phương Dạ Âm uể oải nói: "Tôi mệt mỏi."

Cậu thật sự rất mệt mỏi, giấc ngủ không đủ còn gặp vấn đề về cơ thể, lúc ngồi trên xe cảm giác mệt mỏi lại từng đợt kéo tới.

Tần Việt Phương hừ một tiếng, "Vừa rồi trong phòng ăn ai mới nói cùng tôi rằng sẽ không hối hận đâu nhỉ? Một phát hai pháo đâu?"

[ĐM - Đang tiến hành] Chim hoàng yến bị trói buộc bởi chính mình - Ngư NhịNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ