Gần thư viện thành phố có một cửa hàng KFC, Giang Độ rất ít khi ăn, lúc cầm tiền đi vào, trước quầy bán hàng có một người ngoại quốc đang đứng, da trăng trắng, lại có chút đỏ, râu dưới quai hàm rối rối loạn loạn, đang khoa tay múa chân ra dấu gì đó với người phục vụ.
Hiển nhiên, người phục vụ không hiểu tiếng anh, người ngoại quốc cũng không hiểu tiếng trung.
Giang Độ ngay lập tức nhớ tới kỳ nghỉ hè cùng Vương Kinh Kinh đi du lịch, cũng gặp được người ngoại quốc, mẹ Vương Kinh Kinh khuyến khích hai người đi lên, đẩy hai cô bé lên dùng tiếng anh bắt chuyện với người ta.
Kết quả tất nhiên là không ra gì, đến Vương Kinh Kinh cũng trốn, Giang Độ càng không dám lên trước mở lời.
Trước quầy bán hàng, người ngoại quốc vẫn đang nỗ lực giao tiếp với người phục vụ, Giang Độ nhìn hai cái, do dự không biết nên đổi sang quán khác không. Cô thật sự sợ nhân viên nhìn thấy mình, dù sao thì trên người cũng đang mặc đồng phục Mai Trung, mọi người đều tự ngầm nhận Mai Trung toàn là học bá, nếu như gọi cô tới giúp đỡ thì tiêu chắc, cô mở không nổi miệng.
Người phục vụ cũng thật nhìn về phía cô một cái.
Giang Độ quay người đi luôn, vừa chột dạ vừa nóng ruột, "Rầm" một tiếng, người va mạnh vào cửa kính, trong cơn đau xen lẫn chóng mặt, cơn chóng mặt lại xen lẫn sự lúng túng bất lực.
Cô ngồi xổm xuống đất, lấy tay che đầu.
Nói một cách chính xác là người bên ngoài đẩy cửa vào, cô vừa đúng lúc đâm sầm vào.
"Thật xin lỗi." Dường như có bóng hình trước mắt, đi cùng hương hoa lan khô.
Giang Độ đầu ong ong, nhưng vẫn nghe ra được giọng nói quen thuộc ấy, cô đau đến nỗi nước mắt cứ thế rơi xuống, trên đầu nổi một cục u.
"Xin lỗi nhé, tớ không cố ý đâu." Nguỵ Thanh Việt từ từ đỡ cô dậy, rồi lại cúi người nhặt cặp cô lên, tìm một vị trí ngồi.
Cậu thực ra cũng có chút ngạc nhiên, tết Trung thu cô bé này lại có thể một mình đến ăn KFC.
Hỏi phục vụ một ít đá lạnh, Nguỵ Thanh Việt đưa cho cô: "Một mình cậu có sao không? Ngồi một chút đi, nếu như vẫn không khoẻ thì tớ đưa cậu đến bệnh viện."
Giang Độ đắp miếng đá lạnh, không lên tiếng, thật quá mất mặt rồi, nhưng cô không nghĩ rằng sẽ một lần nữa gặp được Nguỵ Thanh Việt ở đây, tết Trung thu đúng thật là một ngày lễ đẹp.
Đợi khi cô lặng lẽ ngước mắt lên, Nguỵ Thanh Việt đã tới quầy bán hàng gọi món rồi, cậu vô cùng tự nhiên dùng tiếng anh giao lưu với người ngoại quốc đang cần giúp đỡ ấy, hơn nữa cũng giúp luôn việc này.
"Đỡ hơn chút chưa?" Nguỵ Thanh Việt quay lại, đẩy đến trước mặt cô một núi đồ ăn xếp chồng như nhau, "Tớ không biết con gái các cậu thích ăn gì, gọi linh tinh đó, bữa này tớ mời."
Nguỵ Thanh Việt tiêu tiền như nước, không có kế hoạch gì, cũng chưa từng hiểu thế nào là cần cù tiết kiệm.
Cậu nam sinh nghiêng người cúi xuống, không chút kiêng dè dỡ cánh tay đang che của Giang Độ ra, xem kĩ nói: "Chắc vấn đề không lớn, vẫn đau sao?"
BẠN ĐANG ĐỌC
Thấy mùa xuân (见春天)
RomanceTác giả: Túng Hổ Khứu Hoa Thể loại: Thanh xuân vườn trường, tình yêu đô thị, yêu thầm, SE Văn án: Mùa hè năm 15 tuổi, khi Giang Độ lần đầu tiên gặp Ngụy Thanh Việt, cậu bị nhóm côn đồ vây đánh trong một con ngõ, cuối cùng cả hai cùng vào đồn cảnh s...