Chương 48

2.9K 85 83
                                    

Mọi người đều đã hai năm không gặp, mấy người bọn họ, chỉ có Lâm Hải Dương chưa từng rời quê, còn những người khác đều đang đi làm bên ngoài, cuộc sống có đắng cay ngọt bùi, thế giới đã trở nên khác hoàn toàn so với khi bọn họ còn là những cô cậu thiếu niên.

Nghĩa trang ở ngoại thành, Lâm Hải Dương là người quản lý ở đây, biết mấy người bọn họ muốn tới nên đã đợi sẵn.

Thời tiết ban ngày đẹp, ánh sáng chiếu khắp nơi, nhưng thời gian trôi qua thật nhanh, bọn họ đều đã ở tuổi ba mươi rồi. Vừa gặp là cười, khoé mắt cũng đã có nếp nhăn. Những năm này, vậy mà cứ thế trôi qua một cách âm thầm lặng lẽ.

Chỉ có Giang Độ trong ảnh, vật đổi sao dời, xuân thu trôi qua, cô vẫn là dáng vẻ năm mười sáu tuổi, vẫn nở nụ cười trên môi cười với bọn họ, âm thanh dáng vẻ đều vẫn như cũ.

Mấy người đứng đó, đặt những bông cúc trắng mới mua xuống.

Nghĩa trang yên tĩnh, có ba năm nhóm người đến viếng thăm người thân bạn bè, phần lớn đều rất im lặng, bọn họ cũng vậy, đứng ở đó cùng Giang Độ một hồi, không nói lời nào.

Chim hót véo von, gió lặng, trời trong, vừa hay là tiết trời cô yêu thích nhất.

Những năm qua, Lâm Hải Dương đã chăm sóc cô rất chu đáo, trước bia mộ cô luôn gọn gàng, sạch sẽ nhất có thể. Khi dịch bệnh bùng phát lúc nghiêm trọng nhất, ông bà không thể đến, gọi điện nhờ anh cúng mộ, lúc đó, cả khu nghĩa trang không có một ai, rất vắng vẻ, anh vừa hay có thời gian rảnh ngồi trước bia mộ cô, kể với cô về những thay đổi xung quanh những năm qua.

Khi mấy người bọn họ ngồi lại một chỗ trên bàn ăn, Lâm Hải Dương mời khách, mọi người trên bàn mới linh hoạt hơn, nói tình hình bản thân dạo gần đây. Lâm Hải Dương than thở dạo này đi xem mắt toàn thất bại, sợ mình sẽ độc thân suốt đời mất, mọi người cười an ủi nói anh đừng lo, ở đây ngoại trừ Vương Kinh Kinh, còn chưa ai kết hôn cả.

Đùa giỡn một hồi, anh như vô ý hỏi: "Vậy thì, Nguỵ Thanh Việt vẫn không muốn tới gặp cô ấy?"

Bàn ăn lại im lặng.

Trương Hiểu Tường mở miệng trước, nói: "Cậu ấy vẫn luôn không tin chuyện này, hết cách, không ai nói lại được, nói nhiều thành phiền phức, cũng không muốn nhắc đến Giang Độ."

Lâm Hải Dương mấy năm này trở nên thô lỗ hơn nhiều, ăn uống thô kệch, lớn tiếng, khua đũa không ngừng, như thể trong miệng có nhét thứ gì đó, nói: "Là do các cậu không biết khuyên người khác, đổi lại là tớ, tớ sẽ nói, thằng lỏi này cậu không biết sao? Giang Độ từ ngày cậu đi đã bắt đầu một lòng đợi cậu quay lại gặp cô ấy, cậu chơi cũng xấu thật đấy, rõ biết cô ấy ở đây, lại không đến thăm một lần."

Mấy người Trương Hiểu Tường đều sững sờ.

Sau vài giây im lặng, Chu Ngọc Long nói: "Nói vậy cũng vô ích, cậu ấy bệnh rồi, cứ luôn coi những điều hư ảo là thật, tự cậu ấy tạo ra một thế giới mới, trong thế giới của cậu ấy, quy tắc là do cậu ấy định, cái gì là thật cái gì là giả. Có thể, chúng mình trong mắt cậu ấy lại là những người giả không tồn tại. Cậu ấy sẽ không tới đâu, nếu đến tức là đã thừa nhận Giang Độ mất, cậu ấy sẽ không chấp nhận sự thật."

Thấy mùa xuân (见春天)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ