Chương 18

1K 39 5
                                    

Lớp học vẫn còn sót lại thoang thoảng mùi cam, giữa chừng, thầy Hứa có vào lớp một lần, các bạn nữ tặng thầy một quả táo và vài miếng socola, thầy Hứa bảo đừng dùng mật ngọt mua chuộc thầy, kiềm chế chút.

Không phải muốn là kiềm chế được đâu ạ, tiết tự học đầu tiên là tiết Tiếng Anh, giáo viên đi dạo một vòng, bật bài kiểm tra nghe, phía sau vẫn có mấy bạn nam không tự giác học tập thì thầm to nhỏ. Nhịn mãi đến hết tiết, mọi người mới chạy loạn ra ngoài hành lang, tặng quà cho nhau.

Hành lang lạnh như băng, nhưng cũng không giấu được tâm hồn đầy rối loạn của các thiếu niên.    

"Cậu ấy hồi âm cậu rồi." Giang Độ đưa bức thư đem theo hơi ấm ấy cho Vương Kinh Kinh, nữ sinh đang nắm tóc búp bê, sửng sốt há miệng không nói gì, nhưng khẩu hình miệng là "Ngụy Thanh Việt".

Thấy Giang Độ gật đầu, Vương Kinh Kinh phun ra câu chửi thề, "Vãi! Vãi chưởng!" Cô ấy "Vãi" đủ rồi thì chợt như lò xo bật dậy, chạy thẳng ra ngoài.

Giang Độ không biết cô ấy bị sao, gọi lên "Vương Kinh Kinh", đuổi theo ra ngoài, chạy về hướng nhà vệ sinh.

Cô đứng trước cửa lớp học, học sinh từ các lớp chạy qua hành lang, bóng người vụt qua cửa kính, vui đùa trong ánh đèn.    

Vương Kinh Kinh sớm đã thở không ra hơi, cô ấy đi rửa tay, trong lòng rất cao hứng, "Tớ lẽ ra nên tắm rửa thắp hương để tỏ lòng thành kính, nhưng tình trạng hiện giờ thì không thể, nên tớ sẽ rửa sạch hai bàn tay này, hahaha!"    

Trong lớp không an toàn lắm, Lâm Hải Dương là hèn nhất, hở tí lại chõ đầu vào góp vui, Vương Kinh Kinh liếc qua một lượt, thấy Trần Tuệ Minh đang tám cùng các bạn khác không ngừng, không biết là cố tình hay vô tình mà liếc sang chỗ bọn cô hai cái, chắc chắn không có gì tốt, Vương Kinh Kinh thầm nghĩ, cô nhìn thì giống cái loa đó, nhưng lúc cần cẩn thận thì sẽ rất cẩn thận.    

Những điều tốt đẹp chỉ nên chia sẻ với những người thân thiết nhất, trên đời không có nhiều người cầu mong những điều tốt lành đến với bạn. Cô ấy cảm thấy, chuyện Ngụy Thanh Việt hồi âm càng ít người biết càng tốt, tất nhiên, ngoài Giang Độ ra, kiểu văn của cô chỉ biết dựa vào khuôn mẫu, tuyệt đối không viết ra được kiểu thư tình chuyện phiếm như các tay lão luyện.    

"Tớ có cái đèn pin nhỏ, chúng ta tìm chỗ nào xem thư đi." Cô ấy đảo mắt điên cuồng như kẻ trộm. 

Nghỉ giải lao giữa tiết cũng chỉ có mười phút, điều này nghĩa là phải trốn tiết, Giang Độ tim đập thình thịch, cô nhìn chằm chằm vào tờ giấy mỏng dính trong tay Vương Kinh Kinh, nếp gấp rõ ràng, là thứ cô đã từng có được trong thời gian ngắn. Bây giờ, trong tờ giấy ấy đang ẩn chứa cả một thế giới thần bí to lớn, là nơi cô muốn lao vào, nhưng lại không có phương hướng.

*Nguyên văn là vế sau của câu 雾失楼台, 月迷津渡 (Sương mù bốc lên, lâu đài mất hẳn/Bóng trăng mờ che khuất bến đò): Ý chỉ cuộc đời mất phương hướng, mờ mịt như ánh trăng.

Càng là thiếu nữ nội tâm nhút nhát, thì trong những lúc như vậy, họ cũng sẽ trở nên dũng cảm đến bất ngờ. Ma xui quỷ khiến thế nào Giang Độ lại đồng ý với Vương Kinh Kinh, lần đầu tiên cô trốn học, là vì Ngụy Thanh Việt.    

Thấy mùa xuân (见春天)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ