Chương 3: Sống tốt

769 74 0
                                    


Ba năm sau

.

"Các em đã hiểu hết chưa?"

"Dạ rồi ạ!"

Tiếng của các cô cậu bé đồng loạt vang lên, buổi học hôm nay cứ thế mà kết thúc như mọi ngày
Tụi nhỏ ở đây rất vui vì được học chữ, cũng rất vui vì có đầy đủ cơm ăn áo mặc mà tất cả đều là nhờ vị giáo viên tình nguyện đang đứng trên bục giảng kia

Thầy đến trại trẻ mồ côi này đã được một thời gian, là người tài trợ cho trại trẻ và cũng là người đích thân dạy cho lũ trẻ ở đây từng con chữ. Ai ở đây cũng đều yêu quý thầy vì thầy thân thiện, vui vẻ khác xa với gương mặt lạnh lùng bên ngoài

"Thầy Vegas! Thầy qua đây ăn một lát nhé!"

"Cảm ơn ạ!"

Vegas nở một nụ cười tươi, trên tay là miếng dưa lê được cắt gọt đẹp mắt.

"Tụi nhỏ có vẻ thích thầy lắm!"

"Tôi cũng rất thích tụi nhỏ!"

"Nhưng mà...thầy sắp đi rồi...thầy đã nói với tụi nhỏ chưa?

"Tôi sẽ tìm thời điểm thích hợp để nói!"

Vegas nở một nụ cười, chậm rãi bước về phía căn phòng đã được chuẩn bị kĩ lưỡng cho mình
Anh bước vào phòng chậm rãi thu lại nụ cười, đưa đôi mắt bơ phờ hướng về phía giường.
Anh nằm xuống chiếc giường êm ái, lấy trong hộp tủ đầu giường ra một tấm ảnh nho nhỏ đã được đóng khung kĩ càng tỉ mỉ

"Pete! Em xem! Tụi nhỏ rất thích anh!"

Ba năm nay Vegas đi khắp nơi tìm các trại trẻ mồ côi để giúp đỡ theo di nguyện của Pete. Mỗi một nơi anh ở tầm một tháng và sẽ tài trợ tiền bạc để lũ trẻ có được cuộc sống ổn định hơn. Cũng sẽ dạy cho tụi nhỏ những con chữ, những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống
Anh làm tất cả theo di nguyện của Pete!

"Pete em có nhìn thấy không? Anh rất vui, ngày nào anh cũng cười hết, ai cũng bảo anh thân thiện, em thấy anh có giỏi không?"

Vegas mỉm cười, một nụ cười chua xót...
Vegas thật sự vui sao?
Không! Kể từ khi cậu đi...chưa một ngày nào anh thật sự vui vẻ
Ba năm trôi đi nhưng kí ức xưa chưa bao giờ phai nhạt. Anh đã khắc sâu vào tim từng khoảnh khắc dù là nhỏ nhặt nhất, chỉ cần là cậu, anh đều nhớ hết

Anh nhớ lúc mình bắt giam cậu, tra tấn cậu, nhớ lúc con thú dữ trong mình đe dọa đến mảnh tâm hồn trong sáng của cậu. Anh nhớ đến từng cái khẽ chạm, từng ánh mắt chán ghét rồi đến yêu thương của em mà anh yêu.
Anh nhớ cái ngày cậu rời bỏ anh trở về chính gia, lúc đó lòng anh đã đau như bị cắt xẻ thành trăm mảnh. Rồi anh lại nhớ tới giây phút cậu ôm chầm lấy anh trong cuộc chiến ở chính gia, cậu đã bảo rằng "Vegas! Còn có em!"

Anh nhớ tất cả! Nhưng nhớ rõ nhất có lẽ là hai năm hạnh phúc, là mỗi buổi sáng thức giấc có cậu nằm kế bên cạnh. Nhớ đến dáng vẻ cậu phụng phịu ấy làm tim anh tan chảy như nước. Nhớ đến từng bữa cơm, từng cái ôm, từng nụ hôn, từng cái va chạm trần trụi nhất. Tất cả đã khắc sâu trong kí ức của anh, đóng cọc trong trái tim...không bao giờ có thể quên được

[VP×BBB]  Ngày Em ĐiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ