Chap 22: Ghen tị

810 68 2
                                    

Sử dụng Fauast để có thể kiểm tra được cảm xúc của bản thân dành cho người khác thì đúng là một ý tưởng không tồi. Tuy nhiên, không phải cảm xúc nào cũng là tốt, nó sẽ tùy thuộc vào cảm giác mà họ mang lại.

Đáng ra việc này không nên diễn ra sớm hơn khi Veldora đã sử dụng lên người Rimuru mà kiểm tra. Đặc biệt là sau bữa trưa nữa chứ. Điều này đã khiến cho Rimuru phải mất một thời gian để trấn tĩnh lại bản thân và hiện tại cậu đang ngủ ngon lành trên ghế mà không quan tâm đến mọi thứ xung quanh.

- Rimuru - sama! - Vừa hay lúc đó, Shion mở cửa bước vào. Cô đã hoàn thành xong công việc với Hakurou rồi nên lập tức trở về đây. Thấy Rimuru đã ngủ trên ghế, Shion liền tiến lại gần. Nhìn chăn chăm vào gương mặt xinh đẹp ấy rồi cười khẽ. Cô chỉnh lại tư thế ngủ của Rimuru, rồi lấy chăn đắp lên cho cậu, sau đó thì ra ngoài và không quên đóng cửa lại

- Rimuru - sama! Tôi có việc cần báo cáo ạ! - Shion vừa mới ra ngoài thì Souei đã xuất hiện. Nhìn bao quát căn phòng thì không thấy Rimuru đâu, anh đi đến chiếc ghế dài thì thấy Rimuru đang ngủ ngon lành trên ghế. Nhìn chăm chăm vào gương mặt đang ngủ say ấy mà không biết làm gì. Nên anh chỉ còn cách là đứng đợi
- Uhm....! - Một lúc sau thì Rimuru đã dậy, một tay chống lên ghế giúp mình ngồi dậy, tay còn lại thì ôm một bên đầu của bản thân. Định hình và lấy lại được sự tỉnh táo của bản thân.Rimuru nhìn quanh thì thấy Souei đang đứng ở góc

- Rimuru - sama! Ngài đã tỉnh rồi! - Thấy Rimuru đã tỉnh, Souei liền chầm chậm tiến lại gần cậu
- Souei đấy à!? Có chuyện gì không!? - Dụi dụi mắt mình để có thể nhìn thấy rõ hơn, Rimuru ngẩng mặt mình lên để nhìn Souei
- Tôi đến báo cáo việc bữa trước mà ngài giao cho tôi ạ - Souei
- À ừm! Vậy ngươi điều tra sao rồi!? - Rimuru
- Mọi việc vẫn ổn ạ! Không có bất cứ vấn đề gì xảy ra! - Souei
- ....Vậy được rồi! Ổn là yên tâm rồi! - Rimuru
- Vâng! - Vẫn chưa chịu đi, Souei vẫn tiếp tục đứng đó mà nhìn Rimuru
- Sao ngươi không đi đi!? - Thấy Souei vẫn chưa đi mà cứ nhìn chăm chăm vào mình, Rimuru thắc mắc mà hỏi
- À không! Chỉ là tôi muốn ở đây để bảo vệ ngài thôi. - Souei
- ....Thật không!? Ta thấy ngươi hình như có tâm sự hay chuyện gì đó thì phải - Nhận thấy có điều khác thường từ Souei, Rimuru liền lên tiếng

- ....À không! Chỉ là....tôi.... - Ngập ngừng, bối rối, đó là những biểu hiện của Souei hiện giờ. Anh không biết có nên nói chuyện đó cho Rimuru biết hay không
- ....Đừng có giấu như vậy! Nói đi! Ta ở đây tâm sự cùng ngươi! - Rimuru
- Tôi....cảm thấy...khá là khó chịu khi Diablo liên tục ở bên ngài, liên tục ở bên cạnh trong mọi hoàn cảnh bà ở mọi lúc mọi nơi. Nên tôi mới.... - Nói lên nỗi lòng của bản thân, có thể nói rằng Souei đang 'ghen tị' với Diablo về việc Diablo ở bên Rimuru suốt mà không chịu rời và Souei cũng muốn được như vậy. Cũng muốn được ở bên Rimuru
- Ha...ra là vậy...! Ngươi đúng là! Phải nói sớm chứ! Ta không phải là không cho ngươi ở bên. Mà là lo sợ ngươi quá chú tâm vào công việc mà không màng tới bản thân. Ngươi và mọi người đều là những người thân quan trọng của ta, nên ta không muốn bất cứ ai gặp chuyện cả. Nếu ngươi muốn, thì ngươi có thể đến đây bất cứ lúc nào mà, đừng có cân nhắc bản thân quá - Cười nhẹ rồi xoa đầu Souei, Rimuru nói
- ....Vâng! Tôi đã hiểu rồi ạ! - Nghe Rimuru nói vậy, Souei cũng đã hiểu ra vấn đề. Mặc dù trước giờ vẫn giữ biểu cảm lạnh tanh và vô cảm trên gương mặt, nhưng Souei đã hiểu ra phần nào được cảm xúc bên trong của mình. Nó không phải là một cảm xúc bình thường nữa. Mà nó đa phần là yêu thương, quý mến, kính trọng và chút 'chiếm hữu' trong đó. Và tất cả cái cảm xúc đó, anh đều dành cho Rimuru - chủ nhân duy nhất của anh

[TenseiShitaraSlimeDattaKen] [AllRimuru] [Quyển I] - Chủ nhân của chúng tôi!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ