- ông hiệu trưởng này sao mà nói nhiều thế không biết?
Trương Gia Nguyên phiền muộn vò đầu, xoa xoa cái lỗ tai đã bị nói đến ong lên trong phòng hiệu trưởng. Ông ta biết được Trương Gia Nguyên là con trai của cục trưởng thành phố nên đặc biệt lưu tâm, đặc biệt đã gọi cậu đến phòng để thăm hỏi, nào là đã quen với môi trường học tập nơi này chưa, nào là ta đã có dịp gặp mặt với ba con vài lần, tất cả những vấn đề ông ta nhắc tới với Trương Gia Nguyên đều xoay quanh người cha quyền lực của cậu, điều này làm cho Trương Gia Nguyên cảm thấy rất phiền, rất bực bội.
Ông quan tâm tới cha tôi thế thì đi gặp ông ấy mà nói chuyện đi?
Nếu không phải bị gọi đi ngay khi tan học thì cậu đã có cơ hội làm phiền Lưu Vũ một phen rồi, thời gian trôi qua lâu như thế, tên nhóc kia chắc cũng đã quay về nhà.
- còn chưa add được nick wechat nữa chứ, chán thật.
Trương Gia Nguyên chán nản bước đi trong sân trường vắng vẻ, hoàng hôn đã dần ngả về phía Tây vẽ lên một khung cảnh xơ xác tiêu điều. còn đang nghĩ xem nên quay về nhà đánh một giấc hay lượn đi đến chỗ nào đó để xả bớt cơn bực mình thì Trương Gia Nguyên bị một mái đầu nhỏ xinh đang lấp ló ở phía sau dãy phòng học thu hút. Nếu mắt cậu không có vấn đề thì cái đầu nhỏ kia chắc chắn là của người mà Trương Gia Nguyên đang muốn tìm, là Lưu Vũ chứ không phải ai khác. Tò mò không biết vì sao đã đến giờ này rồi mà Lưu Vũ vẫn chưa đi về nên Trương Gia Nguyên mới tiến đến hỏi thử xem sao, tiện đường thì cậu ta cũng có thể đưa người về nhà mà đúng không nhỉ. Nhưng đến khi tới gần thì Trương Gia Nguyên mới nhận ra nơi đó không chỉ có một mình Lưu Vũ mà còn có thêm một người khác, bả vai Lưu Vũ còn đang bị kẻ nọ bắt lấy, dồn vào tường.
nơi mà Trương Gia Nguyên đang đứng là một góc tối rất khuất tầm nhìn, có lá cây và tường trắng che phủ nên rất khó có ai có thể phát hiện ra. hiện tại học sinh trong trường cũng đã về nhà gần hết nên hai người kia hoàn toàn không biết đến sự hiện diện của kẻ thứ ba là cậu.
Trương Gia Nguyên hơi nhích người qua bên phải một chút, gương mặt của người còn lại vốn đang bị che khuất cuối cùng cũng lộ ra. Trùng hợp làm sao, đây là một trong số những kẻ hiếm hoi được Trương Gia Nguyên nhớ tên, Hạ Thành.
- thằng này muốn làm cái gì đây nhỉ?
Trương Gia Nguyên nói thầm, theo đó động tác giưới chân cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, không một tiếng động đến gần hai người đang đứng ở đối diện.
Hạ Thành lúc này đang nắm lấy bả vai Lưu Vũ, đôi mắt hung ác nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh đẹp ở trước mặt, hắn cười khà khà, hứng thú hỏi.
- sao vậy, không phải bình thường cậu cao ngạo lắm sao Lưu Vũ, tại sao hôm nay lại mềm yếu như vậy? Sao không phản kháng? Không đánh tôi như cách mà cậu vẫn hay làm?
- bỏ ra!
Lưu Vũ lạnh nhạt trả lời, muốn hất bỏ hai cái móng heo đang bấu chặt trên vai mình nhưng không được, ánh mắt Lưu Vũ hơi tối lại.
- không thích đấy, đoá hoa xinh đẹp nhất Chí Anh đang ở trong vòng tay, làm sao tôi nỡ buông ra được đây ?
Hạ Thành cười càng lớn hơn, càng lúc càng không kiêng nể mà ép sát về phía Lưu Vũ. Trương Gia Nguyên ở phía sau đã muốn đi lên cho tên đốn mạt ngả ngớn này một đạp, nhưng cậu ta lại càng cảm thấy khó hiểu là vì sao Lưu Vũ không ra tay đánh người như lúc trước. Sau một hồi cân nhắc thì Trương Gia Nguyên quyết định thu chân, tiếp tục
ẩn nấp ở bên này hóng hớt.
BẠN ĐANG ĐỌC
Công cuộc thủ hộ cúc hoa, gìn giữ khí tiết tuổi già.
HumorLà một con sâu béo siêu lười ham ăn biếng làm thời hiện đại, Lưu Vũ vô tình bị hệ thống thiểu năng lôi kéo xuyên không vào hàng loạt cuốn tiểu thuyết máu chó. Mang trên mình danh phận pháo hôi vừa ra sân đã lãnh cơm hộp ngỏm củ tỏi, trước khi bị na...